Ông lo cho nó là thế, thương yêu nó là thế mà giờ ông ốm nó lại ko đuợc phép về. Nhỡ đâu… nhỡ đâu… ông của nó…
- Không! Không! Không thể! Khô ô ô ô n g! – Con bé hét lên ôm đầu điên cuồng – Không thể.
- Linh Như, dừng lại đi! Dừng lại đi! Linh Như! Tiếng gọi của Viết Quân làm con bé như chợt tỉnh. Nó bình tĩnh ngồi xuống bãi cát “gặm” mấy cái bánh Viết Quân vừa mang về.
- Gin, cháu có dậy ko thì bảo?
- Ông, để cháu ngủ đi mà! Một lát thôi mà ông.
- Dậy! Bà chuẩn bị xong bữa sáng cho cháu rồi. Dậy mau.
- Ứ ừ.
- Bà ơi lên xem cháu yêu này. Ông nó gọi to.
- Thôi nào Gin, trễ học rồi! Dậy đi nào. Bà tiến đến sat bên giường nựng nó.
- Không đâu.
Mất 1 lúc 2 ông bà mới cõng đuợc nó đi đánh răng rửa mặt.
- Nào, để ông lau mặt cho cháu nào.
- Mau lên Gin! Mau lên bà thay đồ cho.
Con bé uể oải bước xuống phòng ăn.
- Hì hì, ông phết mứt vào bánh cho con rồi đó. Há! Ầm!
- Ý, cay, cay, cay quá ông ơi, cay quá! Nó tu 1 hơi gần cạn ly sữa.
- Ồ, ông chỉ bỏ có 1 chút tương ớt thôi mà. Biết vậy lần sau ông phải bỏ nhiều hơn cho cháu chịu uống hết sữa mới được.
Nó nghẹn lại trong dòng kí ức về ông. Buông cái bánh xuống.
- Không ăn nữa.
Viết Quân cứ ngồi đấy, cạnh nó, im lặng, chỉ im lặng mà thôi. Nó ko nói gì, và… hắn cũng vậy.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khong-nhieu-thu-quan-trong/2655458/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.