Tiểu Diệu Linh ủ rủ nằm trên giường bệnh, trên trán dán miếng hạ sốt, đôi mắt vốn sáng long lanh lúc này trống rỗng lại khép hờ một cách vô thần. Vào ban đêm thằng bé ho vô cùng dữ dội, mỗi một tiếng đều khiến lòng Hạ Đông Ngôn lo sợ.
Hàn Niệm rất tức giận, nhưng không phải cô giận Hạ Đông Ngôn, mà giận bản thân mình nhiều hơn, nhưng cô im lặng không nói chuyện, hù Hạ Đông Ngôn sợ muốn chết.
"Chín giờ rồi, anh về trước đi, sáng mai kêu chị Dương tới thay cho em là được." Hàn Niệm lấy nước ấm đến bên giường lau chân cho Diệu Linh, đuổi Hạ Đông Ngôn về.
Nữ hoàng cho anh sắc mặt tốt, Hạ Đông Ngôn xúc động đến rơi nước mắt, tiếp chỉ cút đi.
Chín giờ tối, bên trong khu phòng bệnh của khoa hô hấp gần như đều đã nghỉ ngơi, chỉ có mấy đứa bé khóc lên một hai tiếng. Hàn Niệm đóng cửa phòng bệnh lại, kéo ghế bố ra, mở ra ba đoạn thành chiếc giường nhỏ, lấy chăn ra, cũng chuẩn bị nghỉ ngơi.
Tiểu Diệu Linh vươn bàn tay nhỏ bé nắm lấy mẹ, giọng nói khàn khàn khiến người khác vô cùng đau lòng, "Mẹ, mẹ ngủ chung với Diệu Linh đi."
Nhìn con điềm đạm đáng yêu, Hàn Niệm không nỡ từ chối, "Được." Cô ôm chăn trên ghế bố lên, chen lên giường, nhẹ nhàng ôm lấy con, "Mẹ ngủ chung với Diệu Linh."
Nghe thấy hơi thở của mẹ đã cảm thấy yên tâm và hạnh phúc, Diệu Linh vùi sâu vào lòng Hàn Niệm thêm một chút. Con nít bị bệnh sẽ không còn tinh thần dồi dào như ngày
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khong-nho-khong-quen/1867174/chuong-66.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.