Editor: Mông Nhỏ
''Sao ngay cả thằng bé như em mà chị ta cũng không buông tha vậy? Thật sự là táng tận lương tâm, thật sự là cặn bã trong cặn bã,'' Thừa dịp Cam Khanh ở trong bếp, Lưu Trọng Tề lặng lẽ kéo Hàn Chu hỏi, ''Này, chị ta lừa tiền tiêu vặt của em đúng không? Lừa bao nhiêu?''
Thằng nhóc này tự cho là hạ giọng xuống rất thấp, nhưng Cam Khanh cách một bức tường nghe không sót một chữ.
Cô vừa lật miếng thịt xông khói trong chảo, vừa đếm xem Lưu Trọng Tề nói xấu mình bao nhiêu câu trong tiếng lách tách của dầu sôi.
Hàn Chu nghe xong, lập tức lấy ví tiền hình phim hoạt hình trong cặp ra, chuẩn bị nộp lên: ''Tiền tiêu vặt của em đều ở trong này, đủ chưa ạ?''
Lưu Trọng Tề: ''...''
Hàn Chu nói: ''Bố em nói, tiền là vật ngoài thân, nếu có thể khiến tất cả mọi người đều vui vẻ là tốt nhất, có tiền cứ tiêu, không cần lo lắng. Dù sao tiền lương của bố em đều nộp lên, mỗi tháng lãnh 300 đồng tiền tiêu vặt từ chỗ mẹ.''
Lưu Trọng Tề nghe xong liền cảm thấy không thể tưởng tượng được. Cậu thật sự không tưởng tượng ra được, một người lớn mỗi tháng cầm 300 đồng thì sống thế nào. Nhưng hơn nửa năm này, cậu đã lần lượt trải qua thất tình, bỏ nhà ra đi, bắt cóc và lên trung học, đã trưởng thành hơn một chút so với trước kia, không dám tùy tiện đánh giá, hỏi Hàn Chu: ''Đã trễ thế này, em còn chạy tới đây làm gì? Đặc biệt đưa tiền tiêu vặt cho kẻ lừa đảo kia
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khong-o-nhiem-khong-gay-hai/2422058/quyen-1-chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.