Chiều đó, Chu Nhâm bị gọi về nhà mắng xối xả một trận, mới biết chuyện mình định cưới Lữ Tiên Chi đã bị Hàn Dịch Huyên tố cáo trước mặt bố mẹ. Anh tự hiểu mình không có tư cách trách cô, nhưng xảy ra chuyện này, tâm trạng không tốt cũng là khó tránh.
Hơn nữa, mẹ anh vốn xuất thân từ dòng dõi thư hương đã dùng những lời khá khó nghe để nói về Lữ Tiên Chi, “Nếu con dám rước đôi giày rách đó về thì đừng nhận mẹ này nữa”. Những lời lẽ khó nghe như vậy đã k*ch th*ch anh, anh quăng lại một câu “Con cứ cưới đấy”, rồi đạp cửa bỏ đi.
Mẹ anh xuất thân từ gia đình nho giáo, là tiểu thư khuê các đích thực, chỉ trong thời kỳ đặc biệt lên núi xuống đồng mới tiếp xúc với những từ ngữ th* t*c đó, bình thường không bao giờ nói lời cay nghiệt, nên anh không khỏi nghi ngờ Hàn Dịch Huyên đã thêm mắm dặm muối những gì, khiến mẹ anh tức giận đến thế.
Rời biệt thự họ Chu, Chu Nhâm dừng xe bên đường châm một điếu thuốc, rồi quay đầu xe, đón Lữ Tiên Chi và Lữ Quan đi khu vui chơi.
Đây là việc anh đã hứa với Lữ Quan trước đó, anh không thể nuốt lời với trẻ con.
Từ khu vui chơi ra, anh dẫn hai mẹ con họ đi ăn một nhà hàng Chiết Giang khá nổi tiếng, lại dạo một vòng siêu thị, nói cười rôm rả, vẻ u ám giữa chân mày tan bớt.
Chỉ là không hiểu sao, hình ảnh đôi mắt đỏ hoe của Dịch Huyên cứ thoáng hiện trong đầu.
Vậy nên, khi cô
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khong-phai-ta-tre-hen-thuc-nghieu/2918214/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.