Từ khu vực giày dép, Devon Hamilton – Zemaitis ngắm nghía hàng mới về của khu quần áo Metro7. Nàng thấy nào váy đen, xám nhạt và hồng rực. Chưa bao giờ Devon xỏ tay vào áo váy màu hồng tươi. Chỉ ai tầm thường quê mùa mới mặc màu hồng ấy, còn màu xám khiến da nàng nhợt nhạt.
Từ bên trái Devon xuất hiện kẻ ganh đua với nàng trong cuộc chạy đua giành chiếc áo chẽn len màu đen. Cô ả tên Jules Brussard, một tay nhà giàu mới phất tấp tểnh gia nhập làng thượng lưu đến từ New Orleans.
Nhảy qua chồng hộp đựng giày, Devon tung người nhào lộn như hồi còn ở đội cổ vũ và vờ vô ý đạp mạnh vào bộ ngực đồ sộ của Jules khiến cô này bay thẳng vào giá treo quần áo của hiệu Hanes Her Way phía sau.
-Xin lỗi nhé.
Devon nói như hụt hơi, trong lúc tay vơ vội áo chẽn len màu đen trên kệ.
Từ khi bị đày xuống siêu thị Walmart ba năm về trước tính theo lịch trên này, Devon học được vài điều. Thứ nhất, hạ mình mặc quần áo hạng nhất trong siêu thị không có nghĩa nàng không còn quan tâm đến sắc đẹp của mình. Cái chết bất đắc kỳ tử không thay đổi óc nhạy bén về thời trang của nàng. Chính vì thế, đương nhiên các đồng sự ghen ghét với nàng.
Thứ hai, Devon nhận thấy mình có lại sức sống và sự bền bỉ của lứa tuổi “bẻ gãy sừng trâu”. Nàng có thể nhào lộn, nhảy xa, bật người dễ dàng giống hồi còn ở đội vũ của Đại học Texas. Rủi thay, không chỉ mình nàng có lại sức mạnh
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khong-phai-tinh-ho/334307/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.