Lâu Ngữ Ngưng thấy Vinh Cẩn Du xoay người rời đi, liền tiến lên một bước, nói: "Công tử đi thong thả, tiểu nữ hôm nay được công tử ra tay cứu giúp chưa nói lời cảm tạ, lại còn đánh công tử, thật sự xin lỗi. Nếu như công tử không chê có thể ở lại cùng nhau ngâm thơ ngắm trăng, để cho tiểu nữ có thể bày tỏ lòng cảm kích."
Ai u, lời này nói ra cũng không cho phép đối phương có cơ hội cự tuyệt.
Vinh Cẩn Du nội tâm đầy bất an, cảm tạ cái gì mà cảm tạ, ta không cần gì cả, hôm nay đã được chứng kiến, vạn nhất một hồi xảy ra chuyện gì thì phải làm sao bây giờ.... Nàng tuy trong lòng nghĩ như thế nhưng ngoài miệng lại không dám nói như vậy.
"Chỉ là chút chuyện nhỏ, hà tất phải để tâm, thật sự không cần cảm tạ." Vinh Cẩn Du âm thầm suy tính, thử cố tình cự tuyệt nhưng cuối cùng vẫn không được.
Vị tiểu thư kia lễ phép khiêm nhường, nói: "Ân cứu mạng lớn hơn trời, công tử sao lại khiêm tốn như thế, mời ngồi bên này."
"Vậy làm phiền rồi." Vinh Cẩn Du nhìn theo tay nàng, đành phải bất đắc dĩ khách khí, trong lòng lại đang suy tính một hồi nên đào thoát bằng cách nào.
Sau khi ngồi xuống chỗ của mình, nàng kia mỉm cười, nói: "Tiểu nữ Lâu Ngữ Ngưng, nhà ở Dương Châu Mặc Ngữ sơn trang. Đây là Thủy Ảnh, còn đây là Đào Yêu, hai người các nàng đều là nha hoàn của ta. Không biết công tử tôn tính đại danh là chi? Xưng hô thế nào ?"
Nguyên
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khong-phu-nam-xua/391121/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.