Dĩ nhiên, Tần Hoài cũng không cho họ cơ hội ngăn cản.
"Sáu năm trước, Nghiêm Thanh Dữ lợi dụng tình cảm của cô để làm nội gián trong nhà họ Lâm, chính anh ta đã đưa cha cô vào tù."
"Tôi biết cô đã bị thôi miên để quên đi những ký ức đau khổ đó, nhưng cô đã bao giờ nghĩ..."
"Nghiêm Thanh Dữ đối xử với cô như vậy, rốt cuộc là vì yêu, hay chỉ là vì áy náy?"
Đầu óc Lâm Lâm bỗng trở nên trống rỗng. Cô nhìn Nghiêm Thanh Dữ với bao cảm xúc hỗn độn: "Có phải vậy không?"
Từng lời của Tần Hoài đều là sự thật, Nghiêm Thanh Dữ không thể chối cãi cũng không thể giải thích.
Nghiêm Niệm Niệm không chịu nổi: "Lâm Lâm, anh trai tôi..."
"Niệm Niệm, không cần nói."
Nghiêm Thanh Dữ ngắt lời cô, trong ánh mắt đầy tổn thương của Lâm Lâm, gật đầu.
Đôi mắt Lâm Lâm ngấn lệ, cô hít một hơi thật sâu, rút tay ra khỏi tay Nghiêm Thanh Dữ.
Cảnh tượng tan vỡ như vậy khiến Tần Hoài không nhịn được mà bật cười lớn: "Cô Lâm, lời tôi vừa nói vẫn còn hiệu lực."
"Chỉ cần bây giờ cô giế/t Nghiêm Thanh Dụ, tôi sẽ để cô đi."
41.
Trái tim Lâm Lâm như thể bị ngàn mũi tên đâm qua, đầu óc cô như muốn nổ tung.
Cô nhìn quanh, phát hiện mọi người đều vô cùng xa lạ, cuộc sống dường như tràn ngập dối trá và lừa lọc.
Nghiêm Thanh Dữ khẽ nói: “Xin lỗi…”
Không phải vì bắt cha của Lâm Lâm, mà là xin lỗi vì đã lợi dụng tình cảm của cô... Có lẽ còn xin lỗi vì nhận ra bản
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khong-phu-to-quoc-chang-phu-em/244097/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.