Dưới cửa sổ là màn đêm tĩnh lặng, thỉnh thoảng văng vẳng tiếng chim kêu, nhưng vẫn không xua tan được cái oi nồng trong phòng.
Khi Mạnh Sơ nhìn người trước mặt, ánh mắt cô vẫn không giấu nổi sự vui mừng.
Trình Tân Dữ ngẩng đầu hôn nhẹ lên khóe môi cô, giọng trầm thấp hỏi: “Nghỉ ngơi tốt chưa?”
“Vẫn chưa,” Mạnh Sơ lập tức lắc đầu.
Trình Tân Dữ khẽ cười, anh dường như rất hài lòng với phản ứng của cô.
Mạnh Sơ: “Sao anh lại đến?”
Nghe câu này của cô, Trình Tân Dữ khẽ nhướng mày nhìn cô rồi cười nhẹ hỏi: “Em có vui không?”
Mạnh Sơ: “…”
“Em vui là được,” Trình Tân Dữ nói với giọng điệu kiêu ngạo.
Đã lâu không gặp nên Mạnh Sơ vốn đã nhớ anh da diết, dù ngày nào cũng gọi điện hay video, nhưng sau màn hình máy tính làm sao sánh được với Trình Tân Dữ sống động và kiêu ngạo đang nằm bên cạnh cô lúc này.
Mạnh Sơ thấy lòng mình lại ngứa ngáy khó chịu, cô liền cắn nhẹ môi anh đầu lưỡi khẽ lách vào trong miệng anh.
Dục v.ọng vốn vừa được xoa dịu, trong khoảnh khắc ấy lại bùng lên dữ dội.
Giống như củi khô gặp phải lửa lớn.
Đêm nay định sẵn là sẽ không thể yên bình.
……
Sáng hôm sau, Mạnh Sơ tỉnh dậy bởi tiếng chuông báo thức, Trình Tân Dữ ở bên cạnh vẫn còn nhắm mắt ngủ.
Cô vội vàng tắt báo thức trên điện thoại đặt ở đầu giường.
Khi cô còn đang phân vân không biết nên dậy luôn hay nằm thêm một lát, thì bất ngờ một cánh tay vòng qua, siết chặt lấy eo cô,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khong-roi-vao-luoi-tinh-tuong-muc-dong/2793148/chuong-75.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.