🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Dưới cửa sổ là màn đêm tĩnh lặng, thỉnh thoảng văng vẳng tiếng chim kêu, nhưng vẫn không xua tan được cái oi nồng trong phòng.

Khi Mạnh Sơ nhìn người trước mặt, ánh mắt cô vẫn không giấu nổi sự vui mừng.

Trình Tân Dữ ngẩng đầu hôn nhẹ lên khóe môi cô, giọng trầm thấp hỏi: “Nghỉ ngơi tốt chưa?”

“Vẫn chưa,” Mạnh Sơ lập tức lắc đầu.

Trình Tân Dữ khẽ cười, anh dường như rất hài lòng với phản ứng của cô.

Mạnh Sơ: “Sao anh lại đến?”

Nghe câu này của cô, Trình Tân Dữ khẽ nhướng mày nhìn cô rồi cười nhẹ hỏi: “Em có vui không?”

Mạnh Sơ: “…”

“Em vui là được,” Trình Tân Dữ nói với giọng điệu kiêu ngạo.

Đã lâu không gặp nên Mạnh Sơ vốn đã nhớ anh da diết, dù ngày nào cũng gọi điện hay video, nhưng sau màn hình máy tính làm sao sánh được với Trình Tân Dữ sống động và kiêu ngạo đang nằm bên cạnh cô lúc này.

Mạnh Sơ thấy lòng mình lại ngứa ngáy khó chịu, cô liền cắn nhẹ môi anh đầu lưỡi khẽ lách vào trong miệng anh.

Dục v.ọng vốn vừa được xoa dịu, trong khoảnh khắc ấy lại bùng lên dữ dội.

Giống như củi khô gặp phải lửa lớn.

Đêm nay định sẵn là sẽ không thể yên bình.

……

Sáng hôm sau, Mạnh Sơ tỉnh dậy bởi tiếng chuông báo thức, Trình Tân Dữ ở bên cạnh vẫn còn nhắm mắt ngủ.

Cô vội vàng tắt báo thức trên điện thoại đặt ở đầu giường.

Khi cô còn đang phân vân không biết nên dậy luôn hay nằm thêm một lát, thì bất ngờ một cánh tay vòng qua, siết chặt lấy eo cô, giọng khàn khàn vang lên: “Ngủ thêm chút nữa đi.”

“Hay là… anh ngủ thêm một lát nữa nhé,” Mạnh Sơ nhẹ giọng dỗ dành.

Cô khẽ nói: “Dù sao hôm qua anh bay đến đây chắc cũng đã mệt rồi.”

Ai ngờ câu nói ấy lại khiến người đang nhắm mắt bật cười, anh chậm rãi mở mắt rồi nhìn cô nói: “Chỉ ngồi máy bay thôi mà đã mệt sao?”

A a a a a…

Tên… cẩu nam nhân này.

Mạnh Sơ lập tức hiểu được hàm ý trong lời anh nói, ngón chân co lại vì xấu hổ.

Cô lập tức nói: “Em phải dậy rồi.”

Dù gì giờ này chắc những người khác cũng đã dậy cả rồi, bình thường khoảng chín giờ là họ tụ tập ở sảnh.

“Vợ ơi, ngủ với anh thêm một lát nữa đi.” Trình Tân Dữ lại nhắm mắt rồi kéo cô vào lòng.

Mạnh Sơ còn đang do dự: “Nhưng em còn phải cùng mọi người đi huấn luyện Xích Thố nữa mà…”

Suốt một tháng qua, họ gần như không quản mưa gió.

Dưới địa hình phức tạp như ở núi Thiên Lai, Xích Thố giờ đây đã có thể di chuyển thông suốt giữa các dãy núi, mấy ngày gần đây họ đang thử nghiệm khả năng vượt suối của nó.

“Anh còn không bằng con chó đó à?” Trình Tân Dữ mở mắt nhìn cô.

Mạnh Sơ bị anh chọc cho bật cười, khi cô còn đang do dự thì…

Trình Tân Dữ nói: “Hôm nay chúng ta phải xuống huyện gặp bên chính quyền địa phương, em quên rồi sao?”

Bị anh nhắc như vậy, Mạnh Sơ lập tức nhớ ra ngay.

Chủ yếu là Mạnh Sơ không ngờ lần này người đến lại là Trình Tân Dữ, vì từ vòng gọi vốn thiên thần, bên Vân Tích Capital luôn do giám đốc đầu tư Thẩm Chí Huy dẫn đầu trong việc rót vốn vào Lăng Tuyệt.

Người này rất có năng lực, đối với Mạnh Sơ cũng khá khách khí, mặc dù anh ta vẫn chưa rõ mối quan hệ giữa cô và Trình Tân Dữ.

Nhưng anh ta cũng chưa bao giờ can thiệp hay ra lệnh cho Mạnh Sơ.

Nếu hôm nay là Thẩm Chí Huy đến thì Mạnh Sơ đã không quên mất một chuyện quan trọng như vậy.

Chính vì sự xuất hiện của Trình Tân Dữ đã khiến cô mải mê đắm chìm trong niềm vui.

Hai người dậy vào khoảng mười giờ. Khi rời khỏi khách sạn, Trình Tân Dữ trực tiếp dẫn cô đến bên một chiếc xe, chính là chiếc xe mà anh lái đến từ hôm qua.

Mạnh Sơ nhìn chiếc xe địa hình, cô hơi ngạc nhiên: “Chiếc này là anh thuê à?”

“Thẩm Chí Huy sắp xếp đấy,” Trình Tân Dữ vừa nói vừa mở cửa xe.

Mạnh Sơ cũng lên xe, cô nhắn một tin vào nhóm.

【Tôi đi xuống huyện đây, chắc chiều sẽ về. Tôi sẽ mua McDonald’s cho mọi người nhé.】

Tin nhắn vừa gửi xong, lập tức bên dưới là một loạt sticker cảm xúc đáp lại.

Chỉ có Thiệu Việt là nghiêm túc một chút, anh gửi đến một tấm ảnh.

Là ảnh hiện trường khi họ đang thử nghiệm Xích Thố X1, X1 đang ở một con suối nông, rõ ràng là đang kiểm tra dữ liệu vượt suối.

Mạnh Sơ: 【Không tệ, cố gắng lên nhé. Tối nay tôi sẽ mua thật nhiều McDonald’s về cho mọi người.】

Hai người lái xe suốt đường đến thị trấn trên huyện, rồi trực tiếp đến khách sạn.

Hôm nay ở khách sạn này có một cuộc họp ba bên, với sự tham dự của lãnh đạo phụ trách văn hóa – du lịch của chính quyền địa phương. Chủ yếu là để thảo luận dự án nâng cấp ngành du lịch văn hóa tại khu danh thắng Thiên Lai Sơn.

Vừa bước vào sảnh khách sạn, Mạnh Sơ đã nghe thấy có người gọi tên mình.

“Trình tổng, Mạnh tổng.”

Mạnh Sơ nhìn sang thì thấy Thẩm Chí Huy đang dẫn theo hai người bước lại gần, không ngờ lại là người của Truyền thông Thuỵ Minh.

Dự án này, bên Tăng Lập Minh cũng đã tham gia vào. Nhưng dạo gần đây anh ấy khá bận nên đã để Hướng Bội đến thay.

Quay qua quay lại toàn là người quen cũ, nên làm việc cùng nhau cũng rất ăn ý.

“Các anh cũng đến à,” Mạnh Sơ hơi bất ngờ, ban đầu cô cứ tưởng Trình Tân Dữ đã đến thì Thẩm Chí Huy sẽ không có mặt.

Không ngờ bọn họ đều đến cả.

Thẩm Chí Huy bước tới, hạ giọng giải thích: “Trình tổng cho rằng đây là lần *****ên Công Nghệ Lăng Tuyệt hợp tác trong lĩnh vực văn hóa – du lịch nên vô cùng quan trọng. Nếu dự án này làm tốt, chúng ta có thể nhân rộng mô hình này sang các khu văn hóa – du lịch khác.”

Mạnh Sơ hiểu rõ ý anh, điều này trước đây họ cũng đã nhiều lần bàn bạc trong các cuộc họp trực tuyến.

Robot trí tuệ nhân tạo, dù là robot bốn chân hay hai chân, điều khó nhất vẫn là khả năng ứng dụng thực tế trong từng bối cảnh cụ thể.

Tuy nhiên, việc sử dụng công nghệ để tái cấu trúc ngành văn hóa – du lịch đã trở thành một chủ đề đặc biệt quan trọng hiện nay.

Họ trực tiếp bước vào phòng họp, nơi này đã được chuẩn bị sẵn sàng từ trước.

Vì phải tham gia cuộc họp nên Mạnh Sơ đã chuẩn bị phương án từ sớm.

Cô là người phụ trách của Lăng Tuyệt, đồng thời cũng là người trực tiếp thực hiện phương án này *****ên.

Phía dưới là một hàng các lãnh đạo địa phương ngồi nghe, còn người của Vân Tích Capital và Truyền thông Thuỵ Minh thì ngồi ở phía đối diện.

“Danh thắng ở Thiên Lai Sơn vốn đã rất nổi tiếng trong nước, nhưng cùng với sự phát triển của thời đại, cảnh đẹp đơn thuần đã không còn đủ để đáp ứng nhu cầu của du khách. Vì vậy, chúng ta cần mang lại sức sống mới cho khu du lịch Thiên Lai Sơn.”

Mạnh Sơ bật màn hình trong phòng họp.

“Trước hết, sau khi robot bốn chân được đưa vào hoạt động trong khu du lịch, nó có thể biểu diễn định kỳ vào mỗi sáng và chiều hằng ngày, mang đến cho du khách trải nghiệm mới lạ, khiến họ cảm thấy chuyến đi thật sự xứng đáng.”

Mạnh Sơ không dùng giọng điệu quá trang trọng, ngược lại cách cô trình bày rất sinh động và thú vị.

Đặc biệt sau khi cô nói câu đó, ngay cả các lãnh đạo chính quyền trông có vẻ nghiêm túc cũng bật cười.

“Bên cạnh đó, Xích Thố X1 còn có thể đảm nhiệm vai trò hướng dẫn viên thông minh, chỉ trong vài giây là có thể tạo ra một lịch trình du lịch chi tiết. Không chỉ bao gồm bối cảnh lịch sử – văn hóa của Thiên Lai Sơn, mà còn giới thiệu toàn bộ khu vực Long Thủy, bao gồm đặc sản địa phương, ẩm thực và cả các khách sạn nổi bật.”

Có thể nói phương án lần này rất toàn diện.

Những điểm nổi bật mà Mạnh Sơ trình bày thực sự rất thu hút.

Các lãnh đạo phía chính quyền có mặt tại cuộc họp cũng liên tục gật đầu tán thành.

Sau đó, Mạnh Sơ bắt đầu bước sang giai đoạn thứ hai, cô nói: “Bên cạnh việc phục vụ du khách, một công dụng lớn khác của robot bốn chân là hỗ trợ công tác tuần tra và quản lý an ninh trong khu du lịch. Robot bốn chân có thể thay thế những công việc lặp đi lặp lại, thậm chí có thể làm được những việc mà con người không thể.”

Mạnh Sơ ra hiệu cho mọi người nhìn lên màn hình.

Trên đó là bản mô phỏng các tình huống ứng dụng thực tế của robot bốn chân mà họ đã chuẩn bị kỹ lưỡng.

“Robot có thể làm việc suốt 24 giờ không gián đoạn trong khu du lịch, một mặt có thể giám sát tình hình an ninh, mặt khác cũng giúp duy trì trật tự an toàn trong khu vực.”

“Bên cạnh đó, khu du lịch còn có thể kết hợp giữa máy bay không người lái trên không và robot dưới mặt đất để thực hiện giám sát lưu lượng du khách theo thời gian thực. Khi xảy ra sự cố, hệ thống có thể nhanh chóng tiến hành công tác cứu hộ, qua đó đảm bảo an toàn cho du khách một cách tối đa.”

Những mô tả chi tiết của Mạnh Sơ khiến tất cả những người có mặt đều nghe rõ và hiểu tường tận.

Sau phần trình bày của Mạnh Sơ, Trình Tân Dữ cũng bắt đầu phát biểu: “Giống như chủ trương hiện nay của Nhà nước về việc thúc đẩy mạnh mẽ phát triển khoa học công nghệ, robot văn hóa – du lịch có thể tận dụng trí tuệ nhân tạo, dữ liệu lớn và các công nghệ tiên tiến khác để thực sự tạo ra giá trị mới cho ngành công nghiệp văn hóa tại Thiên Lai Sơn. Không chỉ mang đến trải nghiệm hoàn toàn mới cho du khách, mà còn góp phần xây dựng mô hình du lịch thông minh, tái định hình diện mạo phát triển du lịch toàn khu vực Long Sơn.”

“Núi vẫn luôn ở đây, nhưng chúng ta có thể dùng công nghệ để khiến nó hồi sinh và tỏa sáng lần nữa.”

Câu nói cuối cùng của Trình Tân Dữ khiến tất cả những người có mặt tại đó đều xúc động sâu sắc.

Mạnh Sơ vẫn luôn biết anh rất giỏi trong việc thuyết trình và truyền cảm hứng, nhưng trong lòng cô vẫn không khỏi dâng lên một cảm giác tự hào.

Một người đàn ông xuất sắc như vậy… lại là của cô.

Sau khi cuộc họp kết thúc, Mạnh Sơ cùng Thẩm Chí Huy và Hướng Bội tiến hành tổng kết ngắn gọn. Trình Tân Dữ cũng đứng bên cạnh tham gia, nhưng anh không nói nhiều, thỉnh thoảng mới chen vào một hai câu.

Buổi trưa, mọi người ăn nhẹ một bữa, Hướng Bội nói: “Giám đốc Mạnh, lát nữa bọn tôi có thể đi nhờ xe của cô lên Thiên Lai Sơn không? Dự án sắp bắt đầu rồi, tôi muốn khảo sát thực địa thêm một lần nữa.”

Trong lần hợp tác du lịch – văn hóa này, phía Mạnh Sơ cung cấp robot thông minh để xây dựng mô hình du lịch thông minh, còn bên Truyền thông Thuỵ Minh chủ yếu phụ trách công tác quảng bá và truyền thông cho khu du lịch Thiên Lai Sơn, có thể xem là một dự án hợp tác ba bên.

Mạnh Sơ gật đầu: “Được thôi, xe của Tổng Giám đốc Trình cũng rộng mà.”

Mọi người nhìn sang Trình Tân Dữ, lúc này mới cảm thấy có gì đó không bình thường.

Tuy nhiên, Hướng Bội là một trong số ít người biết nội tình, lần trước Trình Tân Dữ từng đóng vai trợ lý của Mạnh Sơ, và đó cũng là lần *****ên cô gặp anh.

Mặc dù khi đó anh đeo khẩu trang, nhưng về sau gặp lại cô vẫn nhận ra anh ngay lập tức.

Hơn nữa, sau khi gặp họ nhiều lần, Hướng Bội cũng đã để ý thấy hai người đều đeo chiếc nhẫn cưới tinh xảo giống hệt nhau.

Ai nhìn vào cũng biết đó là một cặp đôi.

Nghe vậy, Thẩm Chí Huy lập tức lên tiếng: “Hay là tôi cũng đi nhé, Tổng Giám đốc Trình, để tôi lái xe cho.”

Sếp mình còn tự lái xe đến, anh tất nhiên phải biết điều một chút rồi.

Khi cả nhóm chuẩn bị quay lại khu danh thắng Thiên Lai Sơn, Mạnh Sơ mở bản đồ tra vị trí McDonald’s trong thị trấn huyện, may mà thật sự có một cửa hàng.

Thế là cô bảo Trình Tân Dữ rẽ qua đó trước một chuyến.

Lúc này cô đang ngồi ở ghế phụ, vừa nhìn bản đồ vừa chỉ đường cho Trình Tân Dữ. Ngồi ở hàng ghế sau, Thẩm Chí Huy cảm thấy cực kỳ căng thẳng, anh ta không thể ngồi yên được nữa, cuối cùng không nhịn được mà lên tiếng: “Tổng Giám đốc Trình, hay là… để tôi lái nhé?”

“Không cần,” Trình Tân Dữ thản nhiên từ chối.

Thẩm Chí Huy lập tức không dám dựa lưng vào ghế nữa.

Dù sao thì chuyện sếp đích thân lái xe còn mình ngồi ở hàng ghế sau, đúng là việc Thẩm Chí Huy chưa từng gặp bao giờ.

Trình Tân Dữ trong công ty luôn là người có uy nghiêm, hoàn toàn không phải kiểu sếp dễ gần thân thiện. Không ai dám nói năng tùy tiện trước mặt anh, ngay cả những đối tác lớn tuổi hơn cũng phải giữ đúng mực khi nói chuyện với anh.

Chính vì vậy mà lúc này Thẩm Chí Huy mới căng thẳng đến vậy.

Nhưng ngay khi anh vừa mở miệng, Hướng Bội bên cạnh đã nhẹ nhàng huých anh một cái.

Thẩm Chí Huy tuy không rõ chuyện gì đang diễn ra, nhưng vẫn im lặng không nói thêm nữa.

Đến McDonald’s, Mạnh Sơ xuống xe mua đồ, Trình Tân Dữ cũng đi theo cô xuống.

Lúc này trong xe mới trở nên thoải mái hơn đôi chút, Thẩm Chí Huy lúc này mới khiêm tốn hỏi Hướng Bội ngồi bên cạnh: “Quản lý Hướng, vừa rồi cô huých tôi một cái là có ý gì vậy? Tôi lỡ lời à?”

Hướng Bội nhìn anh với vẻ bất lực, cô hạ giọng nói: “Anh thật sự không nhận ra sao?”

“Nhận ra cái gì cơ?” Thẩm Chí Huy ngạc nhiên hỏi.

Hướng Bội nói khẽ: “Tổng Giám đốc Trình và Giám đốc Mạnh là vợ chồng mà, Giám đốc Mạnh ngồi ghế phụ thì Tổng Giám đốc Trình tất nhiên phải ngồi ghế lái rồi.”

Lúc này Thẩm Chí Huy thật sự hoàn toàn sững sờ.

Sau đó anh ngẫm lại những chuyện xảy ra trong thời gian qua, lập tức hiểu ra: chẳng trách Tổng Giám đốc Trình lại quan tâm đến dự án của Lăng Tuyệt như vậy, không chỉ nhiều lần đích thân tham dự các cuộc họp, mà lần công tác này cũng đích thân đi cùng.

Phải biết rằng, Lăng Tuyệt dù sao cũng chỉ là một công ty khởi nghiệp. Với một doanh nghiệp mới như vậy, người quan tâm sát sao nhất thông thường là quản lý dự án.

Còn với một ông chủ cấp cao như Trình Tân Dữ, bình thường chỉ cần nghe báo cáo là đủ.

“Trời ạ…” Thẩm Chí Huy lập tức bắt đầu nhớ lại thái độ của mình đối với Mạnh Sơ từ trước đến nay.

May mà từ trước đến nay, thái độ của anh luôn là không can thiệp quá sâu vào doanh nghiệp được đầu tư.

Khoan đã…

Có lẽ đây chính là lý do vì sao Tổng Giám đốc Trình lại giao dự án này cho anh ngay từ đầu.

Bởi vì Trình Tấn Dữ rất hiểu rõ tính cách của các quản lý đầu tư dưới quyền mình, biết rằng có người tính cách mạnh, thường xuyên can thiệp vào hoạt động hàng ngày của doanh nghiệp được đầu tư, nhưng cũng có người lại biết tôn trọng sự phát triển độc lập của doanh nghiệp, chỉ ra tay hỗ trợ khi thực sự cần thiết.

Lúc này, Mạnh Sơ đang gọi món trong McDonald’s. Trước đó cô đã bảo mọi người gửi những món muốn ăn vào nhóm chat.

Cô gọi món theo đúng danh sách trong nhóm, lại còn tự ý thêm vài món nữa.

Khi mọi thứ được chuẩn bị xong, nhân viên đưa cho họ một chiếc túi cực lớn, Trình Tân Dữ lập tức là người đưa tay ra nhận lấy.

Chẳng bao lâu sau, hai người ngồi trong xe liền thấy Trình Tân Dữ xách theo chiếc túi lớn bước ra từ McDonald’s.

Mạnh Sơ đi bên cạnh anh.

Nhìn thấy cảnh đó, trong lòng Thẩm Chí Huy chỉ dâng lên một suy nghĩ:

— Quả nhiên là vậy.

Trên đường quay về trong xe yên tĩnh đến lạ. Những người ngồi ghế sau cũng không dám ngủ, chỉ có thể mở to mắt nhìn ngắm phong cảnh hai bên đường, cũng may nơi này vốn nổi tiếng là có cảnh đẹp hữu tình.

Dãy núi kéo dài bất tận, hùng vĩ và tráng lệ — đó là cảnh sắc mà Thượng Hải không bao giờ có thể nhìn thấy được.

Sau khi đến nơi, Mạnh Sơ sắp xếp phòng nghỉ cho ba người mới đến.

Sau đó cô mang theo phần McDonald’s, cùng mọi người tiến vào núi và chuẩn bị đi tìm nhóm của Thiệu Việt.

Khi Mạnh Sơ ở đây, mỗi ngày cô đều vào núi để huấn luyện robot, thu thập dữ liệu — mục tiêu là biến Xích Thố X1 thành một chú chó máy đa địa hình, có thể tự do di chuyển trong rừng núi.

Khi họ đến gần khu vực đó, Trình Tân Dữ dừng xe lại.

“Phía trước không còn đường nữa,” anh nhìn về phía trước nói.

Mạnh Sơ chỉ vào hai chiếc xe đỗ cách đó không xa: “Anh xem, hằng ngày bọn em đều lái xe đến đây, sau đó đi bộ vào núi. Bọn em cũng hy vọng chú chó máy có thể tự do hoạt động ở những nơi mà xe không thể tiếp cận như thế này.”

“Nơi này rất thích hợp để huấn luyện cứu hộ trong địa hình khắc nghiệt,” Trình Tân Dữ nói.

Mạnh Sơ gật đầu: “Đúng vậy, chính là muốn thử thách ở những địa hình cực đoan như thế này, để sau đó khi di chuyển trên mặt đất bằng phẳng hay rộng rãi hơn, Xích Thố X1 có thể hoạt động linh hoạt hơn nữa.”

“Bọn em muốn tạo ra chú chó máy địa hình mạnh nhất do Trung Quốc tự phát triển.” Mạnh Sơ tự tin nói.

Trình Tân Dữ nhìn dáng vẻ ánh mắt sáng rực của cô, bất ngờ cúi người lại gần hôn nhẹ lên khóe môi cô một cái.

“Được, vậy anh sẽ càng mong chờ hơn nữa.”

Mạnh Sơ bị anh bất ngờ hôn đến ngẩn người, không nhịn được bật cười, môi cũng hơi cong lên: “Em đang nói chuyện nghiêm túc mà, sao anh lại tự nhiên hôn em?”

“Được thôi, lần sau anh sẽ báo trước cho em một tiếng.” Trình Tân Dữ liếc nhìn cô rồi đáp lại một cách trêu chọc, chẳng nghiêm túc chút nào.

Nghe thấy câu đó, Mạnh Sơ hừ nhẹ một tiếng định mở cửa xe xuống.

Ai ngờ khi cô còn chưa kịp bước xuống, thì giọng nói trầm thấp từ ghế lái vang lên:

“Mạnh Sơ.”

Người vừa bị gọi tên theo phản xạ liền quay đầu lại, liền thấy Trình Tân Dữ đưa tay nhẹ kéo cả người cô lại gần, ánh mắt anh nhìn cô chăm chú: “Bây giờ anh muốn hôn em.”

— Được thôi, lần sau anh sẽ báo trước cho em một tiếng.

Giờ thì anh đã báo trước rồi.

Ngay giây sau đó, Trình Tân Dữ liền nghiêng đầu cúi xuống hôn cô.

*

Cách đó không xa, bên dòng suối nhỏ tiếng nước chảy róc rách vang lên. Khi đến gần, liền thấy bên bờ suối có mấy con robot đang tự do di chuyển trong dòng nước, còn có một con đang thực hiện động tác trồng cây chuối bằng hai chân giữa dòng suối.

Chẳng bao lâu sau, những con robot khác lần lượt lên bờ, chỉ còn lại một con robot vẫn đang thực hiện động tác xoay tròn kiểu Thomas trong nước.

Ánh mắt Trình Tân Dữ chăm chú nhìn vào chú chó máy, phát hiện dù là độ ổn định hay sự linh hoạt, nó đều vượt xa so với các sản phẩm cùng loại hiện có trên thị trường.

“Dữ liệu chúng em thu thập được ở đây sẽ được đồng bộ cho đồng nghiệp bên Thượng Hải để tiếp tục tối ưu hóa.”

Trình Tân Dữ gật đầu: “Có vẻ lần hợp tác du lịch này không chỉ đơn thuần là việc quảng bá du lịch địa phương.”

“Đúng vậy, dù không có sự kiện hợp tác du lịch lần này, chúng em cũng sẽ đến những địa hình phức tạp như thế này để thử nghiệm và thu thập dữ liệu cho chú chó máy. Nên dự án này có thể coi là đạt được hai mục tiêu cùng lúc.”

Trong lúc trò chuyện, họ đã mang đồ đến ngay trước mặt.

Mạnh Sơ vẫy tay chào: “Tôi về rồi đây, mọi người nghỉ ngơi chút đi.”

Vốn đang chăm chú theo dõi đàn chó robot, mọi người quay đầu nhìn thấy Mạnh Sơ liền vội thu hồi robot rồi ùa lại.

Lúc này ai nấy mới để ý đến Trình Tân Dữ đang đứng bên cạnh cô.

Đêm qua vì trời tối nên mọi người chỉ kịp nhìn thấy đường nét cơ thể anh chứ không nhìn rõ mặt.

Giờ đây dưới ánh nắng rực rỡ, anh lại không đeo kính râm, Lưu Niên ngay lập tức nhận ra đây chính là CEO Trình Tân Dữ của Vân Tích Capital từng đến công ty mình khảo sát trước đây.

“Đây là Trình Tân Dữ – Tổng giám đốc của Vân Tích Capital,” Mạnh Sơ thấy mọi người đều dán mắt vào anh liền giới thiệu.

Hôm nay Trình Tân Dữ dù đã thay trang phục khác, nhưng dáng người thì không thể thay đổi nhiều – vóc dáng cao ráo cùng khí chất xuất chúng kia, rõ ràng chính là soái ca tối qua.

“McDonald’s mọi người muốn đây, mau ăn đi thôi,” Mạnh Sơ phân phát đồ ăn.

Dù trong lòng chất đầy nghi vấn, nhưng không ai dám bàn tán công khai.

May mắn là hương thơm từ McDonald’s nhanh chóng xoa dịu những cái bụng đói cồn cào.

Mấy người không chần chừ mà tìm hòn đá sạch ngồi phịch xuống bắt đầu ăn ngấu nghiến. Còn may Mạnh Sơ hiểu điều kiện nơi đây nên đã nhờ nhân viên chuẩn bị sẵn mấy đôi găng tay dùng một lần.

Trình Tân Dữ nhìn bọn họ ăn uống hùng hổ như sói đói, đột nhiên hơi nhíu mày.

“Anh sao thế?” Mạnh Sơ thấy biểu cảm khác lạ của anh liền hỏi.

Trình Tân Dữ nhìn cô: “Điều kiện ở đây khổ cực đến vậy sao?”

Mạnh Sơ quay đầu nhìn lại rồi khẽ cười: “Không đến nỗi, chỉ là mọi người lâu rồi chưa được ăn gà rán thôi.”

May mà cô vốn không quá coi trọng ăn uống, nên cũng không cảm thấy quá vất vả.

“Anh muốn thử điều khiển Xích Thố của bọn em không?” Mạnh Sơ chợt nghĩ ra điều gì đó, liền cười hỏi.

Nghe cô nói vậy, Trình Tân Dữ cũng thực sự tỏ ra hứng thú.

Chẳng mấy chốc, Mạnh Sơ cầm lấy bộ điều khiển và bắt đầu hướng dẫn anh cách vận hành.

May mắn là trong nhà họ vốn đã có chó robot, nên Trình Tân Dữ vốn đã quen thuộc.

Cách điều khiển Xích Thố X1 cũng đơn giản dễ hiểu, chẳng bao lâu sau Trình Tân Dữ đã có thể điều khiển chú chó robot leo dốc, rồi luồn lách giữa những tán cây, khiến ngay cả Mạnh Sơ cũng phải trố mắt.

“Sao cái gì anh cũng học một cái là biết ngay vậy?” Mạnh Sơ kinh ngạc.

Lời cô vừa dứt, chú chó robot dưới sự điều khiển của Trình Tân Dữ đã quay trở lại, từ sườn đồi phóng thẳng xuống, địa hình gồ ghề hoàn toàn không thể cản trở tốc độ của nó. Bốn chân robot xoay vòng vèo, lao vút xuống như một mũi tên.

Cuối cùng, dưới sự điều khiển của Trình Tân Dữ, chú chó robot phi thẳng đến bên bờ suối.

Nó thực hiện một cú xoay 360 độ cực ngầu giữa dòng nước, rồi dừng lại đầy ấn tượng.

Mạnh Sơ trầm trồ đến mức không nhịn được vỗ tay.

Đám người đang ăn burger bên cạnh cũng há hốc mồm.

Không đùa được, người ta vốn là tổng giám đốc ngạo mạn cơ mà, sao lại điều khiển chó robot thành thạo thế này?

*

Vốn định hôm sau Trình Tân Dữ sẽ rời đi, Mạnh Sơ luyến tiếc không đành liền kết thúc công việc sớm rồi dẫn anh về khách sạn.

Buổi tối, cô nhờ Thiệu Việt dẫn nhóm người còn lại cùng ba thành viên mới đến đi ăn tối.

Còn cô và Trình Tân Dữ thì đến một nơi khác.

“Những ngôi sao ở đây sáng lấp lánh, có phải hơi giống lúc chúng ta ở Tây Tạng không?” Mạnh Sơ dẫn Trình Tân Dữ đến một ngọn đồi nhỏ.

Xung quanh lúc này hoàn toàn vắng lặng, không một bóng người.

Hai người họ ngửa mặt lên trời ngắm nhìn những vì sao lấp lánh trên nền đêm thăm thẳm.

Trình Tân Dữ gật đầu rồi mỉm cười nhìn cô: “Vậy em chỉ dẫn anh đi ngắm sao thôi sao?”

Mạnh Sơ “hừ” một tiếng: “Anh không thích à?”

“Cũng không phải, chỉ là anh cảm thấy…” Anh cố ý ngừng lại, nhưng lại không nói tiếp.

Mạnh Sơ quay đầu nhìn chằm chằm vào anh, chỉ nghe anh nói: “Những vì sao cũng rất đẹp.”

“Nhưng xuân tiêu khổ đoản đúng không?” Mạnh Sơ vô cớ buông một câu.

(xuân tiêu khổ đoản- đêm xuân ngắn ngủi.)

Trình Tân Dữ nhịn không được bật cười, rồi giang tay ôm lấy cô.

Đúng lúc họ đứng trên đỉnh đồi, bỗng nghe thấy tiếng ai đó hét lớn từ phía dưới.

Một lúc sau điện thoại của Mạnh Sơ cũng reo lên, là Thiệu Việt gọi đến.

“Lão đại, xin lỗi đã làm phiền chị,” giọng Thiệu Việt đầy khó xử, anh biết Mạnh Sơ đang hẹn hò riêng với Trình Tân Dữ, giờ gọi điện quả thật đáng bị sét đánh.

Nhưng anh ta vẫn không chút do dự mà nói tiếp: “Nhưng có một đứa bé bị mất tích.”

Khi Mạnh Sơ và Trình Tân Dữ quay trở lại, bọn họ lập tức nắm được tình hình.

Hóa ra có một em bé đi cùng phụ huynh đến khu du lịch Thiên Lai Sơn chơi. Ban đầu mọi chuyện đều ổn, sau đó gia đình dẫn bé về khách sạn dưới chân núi nghỉ ngơi.

Nhưng do leo núi cả ngày mệt quá, phụ huynh ngủ thiếp đi lúc nào không hay.

Khi tỉnh dậy, họ phát hiện đứa trẻ đã biến mất khỏi phòng. Sau khi tìm kiếm khắp nơi không thấy, họ vội báo cảnh sát.

Đội cảnh sát lục soát một hồi vẫn không có manh mối, khi kiểm tra camera an ninh mới phát hiện em bé ban đầu đang chơi dưới sảnh khách sạn, sau đó đuổi theo một chú chó hoang chạy thẳng vào rừng núi.

Từ đó đến giờ vẫn chưa trở lại.

Thiệu Việt và mọi người biết được sự việc khi đang ăn tối, lúc này đội cứu hộ cũng đã tới hiện trường.

“Đội cứu hộ có mang theo drone không?” Mạnh Sơ hỏi.

Thiệu Việt lắc đầu.

Mạnh Sơ lập tức hiểu lý do Thiệu Việt gọi cho mình. Suốt mấy ngày qua, nhóm cô đã huấn luyện chó robot tại khu vực núi này, thu thập đầy đủ dữ liệu địa hình. Những chú chó robot hoàn toàn có thể di chuyển linh hoạt ở đây.

Chính trưa nay cô còn phát biểu trong cuộc họp: “Chó robot có thể đảm nhận nhiệm vụ cứu hộ trong tình huống khẩn cấp.”

Trình Tân Dữ ở bên cạnh nhìn thấy biểu hiện của Mạnh Sơ, anh lập tức đoán được ý định của cô.

Anh nhẹ nhàng nắm lấy tay cô: “Lần này vừa là thách thức, vừa là cơ hội.”

Bởi lẽ chó robot chưa từng thực hiện nhiệm vụ cứu hộ thực tế nào, nếu vội vàng đưa vào hiện trường, không những có nguy cơ hỏng hóc thiết bị mà còn tiềm ẩn nhiều rủi ro khó lường.

Nếu chẳng may bị người tại hiện trường quay lại đăng tải lên mạng, Xích Thố X1 chưa chính thức ra mắt có thể sẽ hứng chịu đòn giáng mạnh vào uy tín.

Dự án hợp tác văn hóa du lịch với khu danh thắng Thiên Lai Sơn của họ cũng đang trong giai đoạn triển khai nhạy cảm.

Nhưng đối diện với họ lúc này là một sinh mạng bé bỏng đang thực sự nguy nan.

Một đứa trẻ lạc trong núi sâu có thể đối mặt với rắn độc, có thể rơi xuống suối, hoặc lăn vào những hốc đá hiểm trở.

Thiệu Việt bên cạnh bổ sung: “Hơn nữa đứa bé này này còn là trẻ khiếm thính.”

Điều đó có nghĩa là đứa trẻ thậm chí còn không thể phát ra tiếng kêu cứu.

Mạnh Sơ không chút do dự nói: “Tôi sẽ đi phối hợp với đội cứu hộ. Tất cả robot của chúng tôi đều có thể tham gia tìm kiếm. Hơn nữa trên robot còn được trang bị công nghệ hình ảnh nhiệt.”

Ngay từ khi thiết kế Xích Thố X1, cô đã tính đến các kịch bản ứng dụng tương lai.

Tìm kiếm cứu nạn chắc chắn là một trong số đó, nên cô đã trang bị công nghệ chụp ảnh nhiệt cho chó robot.

Không ngờ nhanh chóng đã đến lúc ứng dụng thực tế.

Trình Tân Dữ và Mạnh Sơ nhanh chóng tìm đến đội cứu hộ. Họ đang tổ chức nhân lực chuẩn bị vào núi, tiến hành tìm kiếm theo phương pháp vét cạn, bởi mỗi phút sớm tìm thấy đứa trẻ đều gia tăng cơ hội sống sót.

Khi biết họ có chó robot có thể hỗ trợ tìm kiếm, đội trưởng đội cứu hộ lập tức nói: “Cảm ơn mọi người rất nhiều! Tốt lắm, chúng tôi chuẩn bị để đi vào núi ngay đây.”

“Được, chúng tôi sẽ chuẩn bị nhanh rồi cùng đi với mọi người,” Mạnh Sơ gật đầu.

Trình Tân Dữ tranh thủ hỏi: “Đội cứu hộ không có drone sao?”

“Vốn có hai chiếc, nhưng đều đang gặp trục trặc kỹ thuật nên chưa kịp sửa chữa,” Đội trưởng đáp với vẻ bất lực.

Mạnh Sơ nghe vậy lập tức đề nghị: “Chúng tôi có kỹ sư ở đây. Dù chuyên về chó robot nhưng có thể mang drone đến, biết đâu có thể sửa được.”

Dù hiện tại họ có thể điều động drone từ nơi khác đến, nhưng khoảng cách quá xa. Nếu có thể sửa chữa tại chỗ hai chiếc drone này, có thể đưa vào sử dụng ngay lập tức.

Nghe xong, đội trưởng vỗ đùi một cái: “Tốt quá! Tôi sẽ cho người đi lấy ngay.”

May mắn là đội cứu hộ thực sự mang drone đến.

Mạnh Sơ vốn rất hứng thú với các thiết bị cơ khí. Ở nhà cô không chỉ có chó robot mà còn sở hữu nhiều drone khác nhau trưng bày trong phòng làm việc.

Điều may mắn là drone của đội cứu hộ cũng là loại bán chạy nhất thị trường.

Mạnh Sơ đúng là có chiếc tương tự, trước đây khi mua về cô đã từng tháo rời để nghiên cứu cấu trúc bên trong.

Cô phát hiện vấn đề nằm ở camera, nhưng may là cảm biến nhiệt tích hợp vẫn hoạt động tốt, chỉ cần cho drone cất cánh là được.

Cô lập tức bắt tay vào sửa chữa.

Đúng lúc đó có một người đàn ông đi tới, tay cầm điện thoại vừa đi vừa nói: “Mọi người ơi, có chuyện khẩn cấp! Tôi đang du lịch ở Thiên Lai Sơn thì nghe tin có em bé bị lạc. Đội cứu hộ đã tới hiện trường, và tôi cũng chuẩn bị vào núi giúp tìm kiếm.”

“Trời ơi, bản tính của một streamer vốn đã nhiệt tình, gặp chuyện này sao có thể đứng ngoài được.”

Lúc này, hiện trường đang tất bật chuẩn bị. Mạnh Sơ ngồi xổm một góc đang bàn luận với Thiệu Việt về việc sửa chữa drone.

Trình Tân Dữ cũng bắt đầu hỗ trợ hiệu chỉnh đàn chó robot.

Khi streamer tiến lại gần, anh ta cố tình hướng ống kính về phía Mạnh Sơ: “Mọi người xem này, drone đã sẵn sàng rồi, và đặc biệt…” rồi lia máy quay sang đàn chó robot, “Ôi trời, ở đây còn có cả chó robot tham gia cứu hộ nữa. Đỉnh thật đấy!”

Streamer nhìn lượng chat bùng nổ điên cuồng. Phòng livestream vốn chỉ vài trăm người giờ đã tăng vọt.

Chỉ lát sau, số lượng người xem đã chạm mốc một nghìn.

“Vừa có cô gái xinh đẹp lướt qua đúng không?”

“Cho xem cô gái đang chỉnh drone đi!”

“Không, tôi muốn xem anh chàng đang điều khiển chó robot cơ!”

“Anh chàng đẹp trai kia nhất định phải đỉnh lắm, dù chỉ nhìn lướt qua thôi!”

Streamer nhìn đống bình luận lúc đòi xem trai, lúc đòi xem gái, liền nói: “Đợi chút, để tôi quay cô gái xinh đẹp trước nhé.”

Ai ngờ vừa định tiến lại gần, Mạnh Sơ đã liếc anh ta một cái.

Cái liếc mắt lạnh băng khiến streamer giật mình lùi lại.

Khi anh ta nghe theo yêu cầu chat quay sang Trình Tân Dữ, cũng nhận ngay ánh mắt lạnh lùng tương tự:

“Nếu không giúp được gì thì xin nhường chỗ.”

Giọng nói tuy lạnh nhưng trầm ấm vô cùng cuốn hút.

“Ôi mẹ ơi, giọng này nghe hay thật đấy!”

“Streamer đừng chỉ lo quay phim, mau vào giúp đi chứ!”

“Hiện trường nhìn máu lửa quá!”

Streamer vội giải thích: “Không phải tôi không muốn giúp, mà tại hiện trường đỉnh quá, nào là drone nào là chó robot, tôi sợ tham gia vào chỉ thêm vướng chân. Nhưng mọi người yên tâm, lát nữa tôi sẽ theo vào núi cùng tìm kiếm.”

May mắn là hai chiếc drone chỉ bị lỗi nhỏ, Mạnh Sơ và Thiệu Việt chẳng mấy chốc đã sửa xong.

Ooooo…

Âm thanh đặc trưng khi drone cất cánh vang lên khiến mọi người phấn chấn hẳn.

Thấy vậy, Mạnh Sơ trao lại drone cho đội cứu hộ.

Cô đi về phía Trình Tân Dữ đang điều chỉnh đàn chó robot, hít một hơi sâu rồi nói: “Chúng ta vào núi thôi.”

Ngay lập tức bọn họ bắt đầu điều khiển chó robot men theo hướng đứa trẻ mất tích để tìm kiếm.

Trên trời là hai chiếc drone lượn, dưới đất là đàn chó robot chạy.

Những khán giả ban đầu chỉ vào xem cho vui giờ qua livestream chứng kiến cảnh tượng này đều bàng hoàng.

Không biết do nền tảng thấy tiêu đề “Trực tiếp hiện trường cứu hộ” nên đẩy stream, hay vì lý do gì mà lượng người xem đêm khuya cứ tăng vọt.

Đặc biệt khi thấy đàn chó robot xông xáo trên mặt đất, chat box lập tức bùng nổ kinh hoàng:

“Trời ơi, đây chính là cảnh cứu hộ trong mơ của tôi!”

“Máu lửa quá đi!”

“Công nghệ của Trung Quốc đỉnh thật đấy!”

“Chó robot của hãng nào vậy?”

“Streamer ơi, mau hỏi xem chó robot của hãng nào đi!”

Người streamer vội nói: “Mọi người ơi, lúc này streamer cũng muốn hỏi, nhưng cứu hộ vẫn là quan trọng hơn, đặc biệt lần này người mất tích lại là một đứa trẻ khiếm thính.”

Mạnh Sơ ra lệnh cho Lưu Niên: “Bọn chị sẽ mang chó robot vào núi, em ở lại đây giám sát hình ảnh, nếu phát hiện gì lập tức gọi điện cho chị.”

Camera mà chó máy mang theo có thể truyền hình ảnh quay được thời gian thực lên máy tính.

Họ có thể điều khiển chó máy tiến sâu hơn vào rừng.

Phạm vi di chuyển của chó máy chắc chắn lớn hơn nhiều so với họ, vì vậy hình ảnh do chó máy quay lại đặc biệt quan trọng, rất có thể sẽ ghi lại được vị trí của đứa trẻ.

“Được, em sẽ ở lại đây giám sát, mọi người vào trong núi nhớ cẩn thận nhé,” Lưu Niên gật đầu.

Sau khi sắp xếp xong, tất cả mọi người bắt đầu vào núi tìm kiếm đứa trẻ.

Chỉ là đã một tiếng trôi qua, hai tiếng trôi qua, nhưng vẫn không hề có bóng dáng của đứa trẻ.

Nhưng tất cả mọi người đều không bỏ cuộc, thậm chí cả người dân gần đó sau khi nhận được tin tức cũng đến giúp tìm kiếm đứa trẻ.

Người streamer đó càng kinh ngạc nhìn livestream của mình, đã vượt qua hai mươi nghìn người rồi.

Và khi mặt trời mọc, mười tiếng đồng hồ đã trôi qua.

Tất cả những người tham gia cứu hộ đều đã kiệt sức, khu rừng này quá rộng lớn, hoàn toàn không có dấu vết của đứa trẻ.

Dù sao đứa trẻ này lại là người khiếm thính, hoàn toàn không nghe thấy âm thanh.

Càng không thể phát ra một chút âm thanh nào.

Đoàn chó máy *****ên đã quay trở lại để thay pin, may mắn là họ mang theo đủ pin dự phòng, có thể thay xong pin và để chó máy nhanh chóng tham gia tìm kiếm cứu hộ.

Mạnh Sơ trước đó đã nói trong cuộc họp, chó máy có thể thực hiện những việc mà sức người không thể với tới.

Đây chính là thời khắc đó.

Khi tất cả mọi người đều mệt mỏi vì thức trắng đêm, những chú chó máy vẫn miệt mài lần theo từng ngọn núi, khu rừng.

Cuộc tìm kiếm đã kéo dài hơn mười tiếng đồng hồ, bắt đầu từ 8 giờ tối hôm trước.

Nhìn trạng thái kiệt sức của mọi người, trưởng đoàn đành phải tuyên bố tạm dừng để mọi người nghỉ ngơi lấy lại sức.

Lúc này, ngay cả streamer đang livestream cũng mệt đến mức gần như không thể chống đỡ nổi, nhưng lượng người xem trong phòng livestream thì liên tục thay đổi, những người dùng mới thức dậy cũng đã tham gia.

Đến giờ, lượt xem livestream này đã vượt mốc một triệu.

Vốn là một streamer nhỏ, anh ta không nỡ từ bỏ lượng tương tác khủng như vậy.

Mạnh Sơ vẫn đứng nguyên tại chỗ và đảo mắt nhìn xung quanh. Lúc này, hai con robot cũng đã quay trở lại bên cô.

Cô khom người xuống, đưa tay xoa nhẹ lên chúng.

“Cố gắng thêm một chút nữa, được không?”

Cô nói khẽ.

Trình Tân Dữ đứng bên cạnh cô, bước tới đón lấy chiếc điều khiển từ tay cô. Trong suốt một tháng huấn luyện cùng Mạnh Sơ, những chú chó máy đã thuộc lòng địa hình nơi này, chúng từng chạy đi chạy lại khu vực này không biết bao nhiêu lần.

Bởi bản đồ địa hình đã được xây dựng sẵn trong dữ liệu của chúng.

Giờ chỉ cần thêm thời gian nữa thôi.

Đủ thời gian để chúng tiếp tục nhiệm vụ tìm kiếm.

“Em về nghỉ ngơi trước đi. Anh và Thiệu Việt sẽ ở lại đây thêm vài tiếng nữa, sau đó em quay lại thay bọn anh.” Trình Tân Dữ quyết đoán nói.

Mạnh Sơ dường như vẫn còn do dự, nhưng anh tiếp lời: “Ngoan, phân chia hợp lý sẽ giúp hiệu suất tốt hơn. Em về nghỉ vài tiếng rồi lập tức quay lại thay anh.”

Mạnh Sơ gật đầu đồng ý.

Nhưng dù nói vậy, khi trở về cô vẫn không thể nào chợp mắt được.

Ba tiếng sau, khi Mạnh Sơ xuất hiện trở lại, Trình Tân Dữ rõ ràng giật mình kinh ngạc.

“Sao em về nhanh thế?” anh khẽ hỏi.

Mạnh Sơ trấn an anh: “Không sao đâu, em về nghỉ ngơi rồi, cũng chợp mắt được một lát.”

Trình Tân Dữ nói: “Hiện giờ các đội cứu hộ khác cũng đã tới, nhân lực đủ nhiều rồi, em về nghỉ thêm chút nữa đi.”

“Còn anh thì sao? Anh cũng thức trắng đêm, anh còn nói em quay lại sẽ thay để anh đi nghỉ mà.” Mạnh Sơ không chút do dự hỏi lại.

Trình Tân Dữ bất lực nhìn cô.

Đúng lúc này, điện thoại của Mạnh Sơ đột nhiên reo lên, Vạn Tuyền từ đội ngũ hét sang đầy phấn khích.

Lưu Niên đã thức trắng đêm theo dõi máy tính, giờ đã đến lượt anh ta thay thế.

“Mạnh tổng, camera nhiệt của chó máy số 3 có phản ứng rồi!” giọng nói của Vạn Tuyền vang lên từ điện thoại.

Tim Mạnh Sơ đập thình thịch, cô lập tức đáp: “Tốt lắm, tôi sẽ đến ngay!”

Sau đó cô mở điện thoại và bắt đầu định vị chó máy số 3.

Cô cũng truyền đạt tin này đến tất cả mọi người trong nhóm cứu hộ. Sau gần 15 tiếng đồng hồ xuyên đêm, cuối cùng mọi người cũng được nghe một tin tốt lành.

Lúc này, ngày càng nhiều cư dân mạng trên khắp các nền tảng đang dõi theo cuộc giải cứu này.

Đặc biệt là việc sử dụng chó máy trong công tác cứu hộ, đây là lần *****ên quá trình này được livestream một cách rõ ràng đến thế.

Nhưng ngay khi họ đang chạy về phía chó máy số 3, do có quá nhiều người đổ về hướng này, Mạnh Sơ mải mê nhìn vào vị trí của chó máy số 3 trên điện thoại nên bất ngờ bước hụt chân.

Cả người cô mất thăng bằng, nhưng phản ứng *****ên của cô không phải là giữ vững cơ thể mình.

Mà là ôm chặt lấy chiếc điện thoại trong lòng.

Vị trí của chó máy số 3 hiện đang hiển thị trên điện thoại cô, nếu điện thoại hỏng thì cô sẽ không thể tìm thấy nó.

Mạnh Sơ hoàn toàn mất thăng bằng, Trình Tân Dữ bên cạnh lập tức đưa tay ra kéo cô.

Cả hai cùng ngã nhào xuống.

Trình Tân Dữ vội vàng ôm chặt lấy cô, hai người lăn xuống triền dốc nhỏ bên cạnh.

Khi dừng lại, Mạnh Sơ chỉ cảm thấy đầu óc quay cuồng. Nhưng kỳ lạ là cô không hề cảm thấy đau đớn.

Khi ngẩng đầu nhìn Trình Tân Dữ, Mạnh Sơ suýt nữa thất kinh, một bên mặt anh bị trầy xước hoàn toàn, làn da trắng lúc này loang lổ những vệt máu đỏ tươi, một mảng lớn vẫn còn rỉ máu.

Trình Tân Dữ đau đến mức phải mất mấy giây mới lấy lại được thần trí, nhưng việc *****ên anh làm là cúi xuống kiểm tra người con gái đang được mình bảo vệ trong lòng.

“Em có sao không?”

Mạnh Sơ lập tức nghẹn ngào, nước mắt tràn đầy khóe mắt. Cô cắn chặt môi rồi lắc đầu nhẹ.

“Ổn rồi, đừng sợ. Dốc này không cao nên anh cũng không sao đâu.”

Giữa lúc này anh vẫn cố gắng an ủi cô. Những giọt nước mắt Mạnh Sơ cố kìm nén bỗng rơi xuống.

May mắn thay đội cứu hộ cũng đã nhanh chóng có mặt. Vì con dốc thực sự không quá nguy hiểm, họ nhanh chóng trèo xuống hỏi thăm: “Hai người có sao không?”

“Không sao.” Trình Tân Dữ đỡ Mạnh Sơ đứng dậy trước.

Sau đó anh từ từ đứng lên. Nhưng lúc nãy anh dùng chính cơ thể mình làm đệm bảo vệ cô, nên chân anh đã bị va đập mạnh.

“Cho em xem vết thương của anh đi.” Mạnh Sơ liền với tay định kéo ống quần anh lên.

Nhưng Trình Tân Dữ chỉ khẽ nói: “Không sao đâu, xương chắc chắn không vấn đề gì, anh vẫn đi được. Chúng ta nhanh chóng tìm chó máy số 3 thôi.”

Dù không yên tâm, nhưng trước sự kiên quyết của anh, cuối cùng họ cũng được mọi người kéo lên.

Và khoảnh khắc này đã được streamer đi theo họ ghi lại trọn vẹn.

Khi thấy hai người an toàn trở lại, bình luận trên sóng livestream lập tức bùng nổ:

“Doạ chết tôi rồi!”

“May quá, cứu được rồi!”

“Lúc nhìn họ rơi xuống, tim tôi như muốn nhảy khỏi lồng ng.ực luôn!”

“Dù có nóng lòng cứu hộ đến đâu, cũng phải chú ý an toàn của bản thân chứ!”

Rất nhanh sau đó Mạnh Sơ đã dẫn mọi người đến vị trí chó máy số 3. Sau khi camera nhiệt của nó phát hiện điều bất thường, cô đã ra lệnh cho nó ở yên tại chỗ.

Khi đoàn cứu hộ đến nơi, ánh nắng ban mai đang xuyên qua tán rừng, chiếu rọi lên hình ảnh chú chó máy đang đứng gác bên một tảng đá.

Và bên cạnh nó là một cậu bé đang say giấc. Cảnh tượng ấy khiến trái tim mọi người đều rung động khó tả.

Mạnh Sơ từ từ tiến lại gần, tất cả nhân viên cứu hộ đều bước chậm lại. Họ sợ đánh thức đứa trẻ, dù biết thế giới của em là một thế giới không âm thanh.

Chẳng mấy chốc cáng cứu thương đã tới nơi. Họ nhẹ nhàng bế cậu bé lên.

Mạnh Sơ cũng đi đến bên chú chó máy, quỳ một gối xuống rồi âu yếm xoa đầu nó.

“Các bạn đều tuyệt vời lắm.”

Cô nói như đang động viên một người bạn thực sự, khung cảnh ấy khiến lòng người ấm áp.

Nhưng Mạnh Sơ nhanh chóng điều khiển chó máy quay về bên mình, rồi đi đến chỗ Trình Tân Dữ: “Hay là em nhờ đội cứu hộ khiêng anh xuống núi nhé?”

“Em cứ đỡ anh là được.” Trình Tân Dữ thản nhiên đáp, nụ cười khẽ nở khiến khuôn mặt đầy vết thương trông càng đáng sợ hơn.

Nhưng Mạnh Sơ nhìn những vết máu ấy mà không hề sợ hãi.

Cuối cùng cô cũng không kìm được lòng được mà nhón chân hôn lên khóe miệng anh.

“Cảm ơn anh đã bảo vệ em.” Mạnh Sơ thì thầm.

Trên đời này chỉ có Trình Tân Dữ là người sẵn sàng liều mạng để che chở cho cô.

Nhưng Mạnh Sơ không ngờ, khoảnh khắc ấy vẫn bị streamer chưa rời đi kịp thời ghi lại.

Khi hai người quay về, Trình Tân Dữ bất ngờ nhận ra vị streamer kia vẫn còn ở đó.

Anh nhìn thẳng vào streamer, giọng điềm nhiên hỏi: “Sao anh vẫn còn ở đây?”

Streamer liếc nhìn những dòng bình luận đang tràn ngập màn hình, bất ngờ hỏi: “Có rất nhiều khán giả muốn biết, chó máy này là sản phẩm của công ty nào vậy?”

“Khoa Học Kỹ Thuật Lăng Tuyệt – Xích Thố X1.”* Lần này Trình Tân Dữ bất ngờ đáp lời, thậm chí anh còn giơ tay xoa nhẹ lên đỉnh đầu Mạnh Sơ bên cạnh, giọng dịu dàng: “Đây là thiết kế độc quyền của Mạnh Sơ tiểu thư đây.”

Dù đang nghiêng đầu nhìn cô, ánh mắt anh vẫn toát lên niềm kiêu hãnh khó tả. Không cần thêm lời nào, tất cả đều hiểu rõ anh đang tự hào về cô đến nhường nào.

Cũng chính nhờ chuyến cứu hộ này mà cái tên Mạnh Sơ của Lăng Tuyệt lại một lần nữa vang xa.

Sau sáu tháng lặng lẽ nghiên cứu, Mạnh Sơ đã mang Xích Thố X1 trở lại và khiến cả thế giới kinh ngạc.

Lần này cô dùng Xích Thố X1 như một bản tuyên ngôn hoàn hảo cho sự nghiệp mới của mình.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.