Sau khi về đến nhà, tôi thấy hả hê khi nghĩ đến khuôn mặt biến sắc của Cố Ngôn. Cô ta tức đến nỗi run rẩy, nhưng không dám hé một lời.
Nhưng từng ấy vẫn chưa đủ, cô ta còn phải trả giá nhiều nữa.
Gặp mặt Cố Ngôn đã khiến tôi hả dạ.
Vào lúc mười giờ tối, tôi đang phác thảo thiết kế thì điện thoại di động của tôi bỗng reo lên.
"Lâm, Lâm Đình..." Anh ta lắp bắp một chút, "Đến đưa tôi về nhà."
Tối nay có tiệc rượu, nhưng tửu lượng anh ta kém quá, chắc là say rồi.
Cuối cùng tôi đỡ Hạ Văn Hi từ thang máy lên phòng, tôi mệt đến mức vô tình ngã xuống giường với anh ta.
Hít một hơi thật sâu, tôi đẩy tay anh ra khỏi vai mình, cố sức đứng lên.
Nhưng càng bị anh ôm chặt hơn.
Hạ Văn Hi vòng một tay quanh eo tôi, vòng tay kia quanh vai tôi.
"Này, Hạ Văn Hi, anh tỉnh lại đi."
Hạ Văn Hi dụi đầu vào cổ và vai tôi: "Ôm anh một cái đi."
Anh nhắm mắt lại.
Hơi thở ấm áp phả vào cổ tôi, da thịt nóng bỏng
Khẽ lẩm bẩm: "Ôm, ôm anh, ôm anh..."
"Đi mà."
Bỗng nhiên, lòng tôi dịu lại, thôi giãy giụa.
"Anh vẫn còn là một đứa trẻ sao? Sao cứ hành động trẻ con thế? Tôi thực sự muốn ghi lại cảnh này quá."
"Nếu anh không như trẻ con nữa, em sẽ ôm anh chứ? "
"Ừ."
"Vậy thì anh là trẻ con, hãy ôm anh đi."
"..."
Tôi nghi ngờ anh ấy không say, nếu không thì làm sao anh có thể nói một cách tỉnh bơ như vậy chứ.
Sau
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khong-roi/530146/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.