Bóng dáng cao lớn của Doãn Trạch Vũ, xuất hiện ở trong phòng khách mặc dù cũng không rộng rãi nhưng là rất ấm áp và sạch sẽ, túi quà biếu trong tay đều được để một bên trên sofa.
Anh tự hỏi sao người ở trong nhà này đều không thấy bóng dáng.
"Lộp cộp lộp cộp" Chân đạp xuống sàn gỗ phát ra âm thanh, ở phía sau lưng Đường Gia Nghê một đại gia đình người bắt đầu tuôn ra đi vào phòng khách, tiếng cười nói liền tề tụ cả phòng.
"Doãn tiên sinh, hóa ra mấy tháng trước Nghê Nghê là đến nhà cậu để giúp việc chăm sóc, thế hiện tại thân thể đã bình phục chưa?" Ông Đường nhìn Doãn Trạch Vũ tuấn tú lịch sự trước mắt, cử chỉ bất phàm, ông cũng là tùy tiện thay đổi tác phong ngày thường, trở nên rất có uy nghiêm của bậc gia trưởng.
"Bởi vì Gia Nghê chăm sóc, hồi phục rất nhanh, cám ơn bác trai quan tâm." Doãn Trạch Vũ khách sáo nói.
"Thức ăn đã chuẩn bị xong rồi, phòng ăn có chút ngột ngạt, mọi người đến sân nhỏ ăn cơm." Má Đường xoa xoa tay, tỏ ra có chút khẩn trương, bởi vì từ phòng bép nhìn ra ngoài cửa sổ, vị khách mời này của nhà bà lái xe thể thao thật sự quá phong cách rồi.
"Lúc em còn nhỏ thích nhất chính là ăn cơm ở sân nhỏ, có cảm giác của một bữa ăn lớn." Đường Gia Nghê vừa đi vừa nhỏ giọng nói với Doãn Trạch Vũ ở bên cạnh.
Mấy cây xoài trong sân nhỏ cũng đã kết vô số quả, trong gió đêm có thể ngửi được hương thơm ngọt ngào,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khong-so-lam-hu-em/579961/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.