Đầu Liên Sinh lệch sang một bên, lỗ tai cậu ong ong rung động. Cậu quật cường không nói lời nào, gắt gao cắn môi, hổn hển thở gấp.
Tay Bảo Sinh dừng lại giữa không trung, đột nhiên anh túm Liên Sinh đến, ôm cậu thật chặt. Trong lòng anh, Liên Sinh không ngừng run rẩy, giống như rớt xuống hồ băng vừa mới được vớt lên. Bảo Sinh siết chặt lấy cậu, rất lâu sau anh thở dài nói một câu, “Thằng nhỏ ngốc…”
“Nếu em trở về nhưng không còn được gặp anh nữa, cảm giác đó chỉ nghĩ đến thôi cũng cảm thấy vô cùng khó chịu… Anh hiểu không Bảo Sinh? Còn khó chịu hơn cả chết!” Giọng nói của Liên Sinh mang theo tiếng khóc nức nở đau đớn, “Còn cái gì có ý nghĩa! Anh không có trên thế giới này, em ăn ngủ, học tập, thi cử, học thạc sĩ, học tiến sĩ… Còn cái gì có ý nghĩa! Cuộc sống của em, nếu không có anh, căn bản là không tồn tại!”
Bảo Sinh ôm chặt Liên Sinh, nghe cậu khóc không thành tiếng trong lòng anh.
Đây là người em trai duy nhất, quan trọng nhất, người anh luôn liều mạng đi theo bảo vệ, không ai có thể thay thế được vị trí của cậu. Trong lòng Liên Sinh, cũng thế. Tuyệt vọng và đau khổ cùng cực của cậu, anh có thể cảm nhận được.
Anh trách mắng Liên Sinh tùy tiện từ bỏ việc học, từ bỏ tương lai sáng lạn của cậu. Tuy nhiên, anh không thể không tha thứ cho thật tâm của Liên Sinh. Đó là bản năng mà tiền tài và danh lợi không thể vi phạm. Đau khổ, đáng tiếc, hối tiếc,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khong-thanh-ky/1749050/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.