Giang Phỉ có thai, bản thân thì không cảm thấy gì cả, Quý Độ và Cố Hoa thì rất vui, nay họ chơi đã chơi đủ, còn thiếu một đứa cháu để họ được làm ông bà nữa thôi. Mà rối rắm nhất là Quý Vân Khai, anh muốn ông già trở lại tiếp quản Hoa Độ, để Giang Phỉ có thể yên tĩnh dưỡng thai. Nhưng Giang Phỉ không có chỗ nào không khỏe cả, ngay cả tình trạng nôn nghén bình thường khi mang thai cũng không có.
"Bây giờ em rất tốt, không hề thấy khó chịu chút nào, công việc không ảnh hưởng đến việc mang thai. Được rồi được rồi, anh không cần lo lắng nữa! Nếu em thấy không thoải mái sẽ không cố gắng chống đỡ, em lại không phải trẻ con... Khi thấy khó chịu em sẽ dừng không làm việc nữa được chưa?" Quay sang nhìn ánh mắt lo lắng và cứ lảm nhảm tụng kinh như Đường Tăng của Quý Vân Khai, Giang Phỉ chỉ có thể khuyên bảo hết nước hết cái như thế.
Nhưng Quý Vân Khai vẫn không yên tâm, mặt mày sầu khổ nói: "Thế nhưng không phải ba tháng đầu thai kỳ rất nguy hiểm sao? Em nhìn Đào Nhiên lúc mang thai ba tháng xem, chỉ có thể nằm tĩnh dưỡng trên giường, còn phải đến bệnh viện một tuần một lần. Công việc của em tuy không phải việc lao động, nhưng nó lại tổn thương đến trí tuệ."
Giang Phỉ bị anh lo lắng không đâu đến hết cách, đành phải dùng tư thái mạnh mẽ vang dội trước sau như một ra, quát lên: "Chẳng phải chỉ mang thai thôi hả, đâu có phải khóc ốm rên rỉ! Em nói không
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khong-the-khong-la-em/1130302/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.