Mùa hè luôn có nhiều mây và mưa, nếu như bình thường thì Tô Dư hay canh thời gian để gọi cho Lục Mân Sâm, kể cho hắn nghe những chuyện xảy ra gần đây.
Hắn không bao giờ gọi điện cho cô vào lúc đêm khuya, nên Tô Dư phải chủ động gọi vào mỗi tối.
Nhưng hai ngày nay Tô Dư không có tâm trạng gọi cho hắn, cô đang quan tâm tới chi tiết cuộc sống. Sinh nhật Lục Chương mỗi năm chỉ có một lần, cô đã bỏ lỡ mười mấy năm rồi nên nhất định phải tổ chức sinh nhật của anh cho thỏa đáng.
Cô cầm điện thoại ngồi chờ anh gọi đến, nhưng vào sinh nhật cùng ngày, cô không đợi được điện thoại của Lục Chương, sáng ngày hôm sau anh mới gọi cho cô.
Thật ra anh đã tỉnh lại vào đêm khuya, chỉ là không muốn làm phiền Tô Dư nghỉ ngơi nên mới lựa chọn sáng sớm gọi xin lỗi cô.
Tô Dư rất mệt mỏi, tối hôm qua cô ngủ muộn còn giật mình tỉnh giấc mấy lần, vừa mới thiu thiu ngủ không bao lâu đã nhận được cuộc gọi của Lục Chương, cô ôm chăn buồn ngủ nói: “Anh Chương, anh chỉ cần nghỉ ngơi tốt là được, không cần xin lỗi em đâu.”
“Là do hôm qua anh không chú ý tới thời gian.” Lục Chương dừng lại: “Anh vẫn muốn món quà ấy, em cứ giữ nó cho đến khi sinh nhật em rồi đưa lại cho anh.”
Tô Dư buồn ngủ nhắm tịt hai mắt lại, cô “vâng” một tiếng lại nhẹ nhàng nói: “Nếu anh cảm thấy mệt thì đừng cố quá, chú Lục không muốn nhìn thấy cơ thể anh bị
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khong-the-khong-noi/1153664/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.