Từ Tiếu Thiên nhìn tin nhắn bốn chữ ngắn nhỏ đơn giản dễ hiểu của Lạc Hiên cảm thấy giây phút này dù bố cậu có cầm dao từ trên trời giáng xuống xiên cậu một dao chết trong quán nước thì cậu cũng có thể mỉm cười mà chết.
Cậu đưa điện thoại cho Kiều Dương xem: "Bảo bối, mày nói xem, có phải dù giờ có chết tao cũng phải cố sống hay không."
Kiều Dương thò đầu liếc qua, đập mạnh lên vai Từ Tiếu Thiên, nghĩ nghĩ, đập thêm một cái, chưa đủ, đập thêm vài cái nữa, đã rồi mới miệng: Đệt!"
"Không có?"
"Không có."
"Phản ứng của mày là thế nào đây..."
"Là cạn lời cứng họng." Kiều Dương bóp méo lon hồng trà, "Tao thấy là, nếu có thể khiến cho Lạc Hiên nói được một cậu như vậy, mày có thể coi như mỉm cười nơi chín suối rồi."
"Đổi từ khác."
"Buông bỏ...!nhân gian?"
"Thôi, cứ là mỉm cười nói chín suối đi."
Từ Tiếu Thiên về nhà Lạc Hiên.
Tắm rửa xong quấn khăn tắm lên giường nhắn tin trả lời Lạc Hiên: Cậu có biết những lời đó có ý nghĩa gì với tớ không?
Trắng đêm không ngủ?
Sai.
Máu mũi văng khắp nơi?
Gì với gì chứ...
Thế là gì?
Tớ cũng không rõ.
Thật sự, thật sự cực kỳ kích động, hơn cả cắn thuốc gì gì nữa.
Ồ, sau này không nói thế nữa, rất ảnh hưởng đến sức khỏe.
Đừng.
Cậu nói nhiều vào, nói cho tớ chết luôn.
Cậu bị ngu đấy à.
Ngủ đi.
Ừ.
Ngủ ngon.
Ngủ ngon.
Buổi sáng thức dậy Từ Tiếu Thiên thấy tâm tình của mình rất khó để miêu tả, nhớ đến bố mẹ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khong-the-khong-yeu-vu-triet/2665167/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.