Từ Tiếu Thiên cảm thấy giờ phút này cả cơ thể và đầu óc cậu đều bị Lạc Hiên khống chế.
Suy nghĩ của cậu, hơi thở của cậu, mỗi một động tác của cậu đều là vì Lạc Hiên, ánh mắt mơ màng của Lạc Hiên, đôi môi khẽ mở của Lạc Hiên, xương quai xanh gầy gầy gợi cảm của Lạc Hiên, lồng ngực phập phồng của Lạc Hiên...
"Tớ...!yêu cậu", Từ Tiếu Thiên nhìn đôi mắt không biết đang hướng về đâu của Lạc Hiên, nhéo cằm cậu, nâng mặt cậu về phía mình, "Tớ yêu cậu."
Đôi mắt mờ mịt của Lạc Hiên dần tập trung lại nhìn Từ Tiếu Thiên, khóe miệng khẽ nhếch nở nụ cười: "Tớ biết mà...!Tớ cũng vậy."
Nụ cười nhạt lấp đầy trái tim có phần trống trải của Từ Tiếu Thiên.
Cậu cúi người cẩn thận hôn lên đôi môi của Lạc Hiên, nhẹ nhàng liếm mút, đầu lưỡi đi vào quấn quýt cùng Lạc Hiên.
Bàn tay lần mò từng chút trên cơ thể Lạc Hiên, không muốn bỏ sót chút nào.
Da thịt Lạc Hiên dưới tay cậu dần dần nóng lên.
Từ Tiếu Thiên cảm nhận được bàn tay run run của cậu đang vói vào trong quần mình.
Đầu óc cậu trống rỗng, khẽ rên.
"Cởi đi." Lạc Hiên rút tay ra ôm lấ eo cậu, ngón tay véo vào lưng cậu.
Từ Tiếu Thiên nhẹ cắn tai Lạc Hiên, ngồi dậy cởi quần.
Lại nhìn đống băng vải với nẹp vẫn còn trên tay, thử cử động một chút hình như không có cảm giác gì, vì thế đứt khoát vứt hết băng gạc đi.
"Đồ thần kinh..." Lạc Hiên bật cười.
Từ Tiếu Thiên không kìm nổi nữa, lao vào hôn một cách
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khong-the-khong-yeu-vu-triet/2665173/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.