Từ Tiếu Thiên thấy mọi thứ trước mắt như mờ đi, không biết là do tâm tình kích động hay tại nước mắt, cậu ôm Lạc Hiên rất chặt.
Có mấy ngày ngắn ngủi, Lạc Hiên gầy đi rất nhiều.
Từ Tiếu Thiên cảm nhận được bờ vai xương xương ấy càng mỏng manh, lòng cậu khó chịu vô cùng.
"Sao cậu lại đến đây?" Lạc Hiên nhẹ giọng hỏi.
"Cậu có định về nhà thì cũng báo tớ một tiếng chứ.
Dù không muốn thấy tớ là thì cũng bảo cậu đi đâu chứ..." Từ Tiếu Thiên run run sờ mặt cậu.
"Cậu về lúc nào?" Lạc Hiên nhìn thẳng vào mắt cậu.
"Mấy ngày rồi, thăm mẹ..."
"Đây là bạn con? Vào nhà đi." Giọng một người phụ nữ truyền ra.
Từ Tiếu Thiên kinh ngạc.
Giờ mới nhớ ra đây là nhà Lạc Hiên, cửa vẫn mở, cậu vội vàng buông Lạc Hiên ra đi vào trong nhà.
Một người phụ nữ đang tựa cửa im lặng nhìn bọn họ.
"Con chào dì." Lần đầu tiên gặp mẹ Lạc Hiên mà lại gặp vào lúc này bằng cái cách này, đúng là đồ ăn hại!
"Vào đi, bên ngoài nóng." Mẹ Lạc liếc cậu một cái, xoay người vào trong.
Từ Tiếu Thiên do dự nhìn Lạc Hiên, Lạc Hiên nâng cằm: "Vào đi."
Từ Tiếu Thiên ngồi trong phòng khách.
Dù điều hòa đang chạy hết công suất nhưng cậu vẫn cảm nhận được mồ hôi mình đang ròng ròng dưới quần áo.
Lạc Hiên rót cho cậu một ly nước đá, ngồi cạnh cậu, dựa lưng vào sô-pha, hai tay chống cằm: "Mẹ, đây là Từ Tiếu Thiên."
"Con chào cô.
Tới đường đột thế này ngại quá." - Từ Tiếu Thiên cầm ly.
Cậu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khong-the-khong-yeu-vu-triet/2665180/chuong-51.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.