Tiếu Vĩ Trạch nhìn thẳng vào mắt Lạc Hiên.
Lạc Hiên gần như có thể cảm nhận được hơi thở của anh, có thể nhìn thấy những hoang mang, lo lắng và cả...!đau đớn chợt lóe lên.
Lạc Hiên không động đây cũng không trả lời, chỉ lẳng lặng nhìn anh.
Một lát sau, Tiếu Vĩ Trạch thở dài đứng dậy, đưa lưng về phía Lạc Hiên: "Anh không biết là em quá thông minh hay đang giả vờ, anh chưa từng gặp thằng nhóc nào mới hơn 20 tuổi mà như em..."
"Lão Tiếu đừng khen em." Lạc Hiên cười cười, "Em không thông minh, không giả vờ, em chỉ biết mình thích gì thôi."
"Rốt cuộc em muốn gì?" Tiếu Vĩ Trạch quay lại.
"Một cuộc sống yên bình, có thể làm những thứ mình thích mà không bị ai làm phiền.
Cái này anh biết", Lạc Hiên nhìn anh, ánh mắt sáng lên, "Nhưng anh lại không biết cuộc sống như thế không phải sống với ai cũng được."
"Nhưng bây giờ Từ Tiếu Thiên không cho em cuộc sống như thế được."
"Mười năm trước anh cũng đâu có cho được, không đúng à..." Lạc Hiên đứng dậy, ra khỏi văn phòng, "Lão Tiếu, tháng sau em muốn từ chức.
Anh tìm người khác đi, em không muốn làm."
Từ Tiếu Thiên tiễn Đào Nhiên đi, trong lòng khó chịu muốn chết lại không có chỗ xả.
Bạn gái cũ chân thành nói rằng người ta mong bạn không hạnh phúc, cảm giác đấy thật sự khó mà bình tĩnh được.
Cậu gọi cho Kiều Dương, đầu kia vừa bắt máy đã bắt đầu hò hét: "Hôm nay tan làm bọn mày đừng làm gì, qua đây hết chuyển nhà cho tao."
"Bố mày đang ở
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khong-the-khong-yeu-vu-triet/2665188/chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.