"Đi thôi." Bố Lăng Tiêu chậm rãi nói, giọng điệu kiên quyết, ánh mắt dừng lại ở cánh tay chảy máu của Lăng Tiêu: "Băng bó vết thương kia đi.
Tí nữa ra ngoài lại bị người ta xì xào."
"Để tôi để tôi." Mẹ Lăng vội vàng lấy mấy miếng băng cá nhân từ trong ví ra.
"Thế có ổn không..." Dì hai lo lắng hỏi, miệng vết thương của Lăng Tiêu không nhỏ chút nào.
"Đừng chạm vào con." Lăng Tiêu vẫn nói câu đó giơ tay cản mẹ, tự mình xuống giường đi vào toilet mở nước rửa vết thương mãi đến khi máu không chảy ra nữa.
Anh lấy khăn bông lau lung tung một chút, nhìn bố đang đứng phía sau: "Bố cứ chuẩn bị đi.
Coi như con hết cách bị bố ép lên máy bay, đến nơi rồi con sẽ quay lại."
"Tao đánh gãy chân mày, cho mày ở nhà cả đời." Bố cũng không yếu thế, cười lạnh đáp.
"Con sẽ không để bố tìm được con." Lăng Tiêu đứng sát bố.
Anh cao hơn bố nửa cái đầu, giờ chỉ có thể nhìn từ trên xuống, giọng càng lạnh hơn, "Đừng ép con.
Bố hiểu tình con mà, bố hiểu nhất là..."
"Sao? Mày định giết tao?"
"Không đến mức," Lăng Tiêu cười cười, "Nhưng mà con không phải trẻ con, con lớn rồi, nếu con thật sự không nhận bố con nữa thì bố làm gì được con? Bố dám làm gì con?"
Nói xong, Lăng Tiêu mở cửa phòng nhìn bốn người đứng bên ngoài.
Đây là bảo vệ bạn cũ giới thiệu cho bố anh, nhiệm vụ trước mắt là không cho anh chạy trốn.
"Ông chủ mấy người bảo đi."
"Cách này được không đó?" Kiều
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khong-the-khong-yeu-vu-triet/2665194/chuong-65.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.