"Này, nhóc, tỉnh dậy đi."
Ánh sáng chiếu thẳng vào trêи mặt Túng Phồn kéo ý thức của cậu quay lại, cậu nhíu mày, lấy tay chắn trước mặt, ngăn luồng sáng chói mắt kia lại, có cảm giác oán trách như khi rạng sáng mới ngủ mà tám giờ đã bị người gọi dậy, tính khí lúc mới dời giường không tốt chút nào, kiểu không dễ dỗ.
Người kia dịch đèn pin trêи tay đi một chút nói: "Nhóc này, trời không còn sớm nữa đâu, mau về nhà đi."
Túng Phồn cau mày, cố gắng thích ứng với ánh sáng một chốc rồi mới mở hẳn mắt ra, trước mặt là một ông chú mặc đồng phục bảo vệ, bên dưới người cậu là một băng ghế tựa bằng gỗ, xung quanh là thảm có xanh mướt, vừa nãy có bao nhiều tức giận vì bị đánh thức thì giờ lại thấy mờ mịt bấy nhiêu, không cần ai dỗ dành nữa, trong đầu lúc này chỉ còn ba câu hỏi duy nhất — Tôi là ai? Đây là đâu? Chuyện gì xảy ra đây?
Cảm giác đầu nặng trình trịch, người thì lâng lâng làm cậu nhỏm dậy thôi cũng có chút khó khăn, xương cốt cả người cứng đơ, vẫn phải nhờ chú bảo vệ đỡ cậu mới có thể ngồi lên được.
"Chú ơi, đây là đâu vậy?" Trêи mặt Túng Phồn hiện lên vẻ bối rối, cậu nhớ sau khi tan làm cậu đã về nhà rồi cơ mà, còn vui vẻ gọi một phần canh MalaTang về làm bữa tối. Giờ này gọi đồ ăn phải chờ khá lâu, cậu ngồi trêи ghế sofa rồi ngủ quên mất, tỉnh dậy thì đã thấy mình nằm ở đây rồi.
"Đây là Công viên
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khong-the-ky-hieu/2178561/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.