Editor: Rùa
Ứng Hoan buông tay xuống, phát hiện có không ít người đang nhìn tò mò nhìn cô, vừa cười vừa nói, tiếp viên hàng không ôn nhu thúc giục một tiếng: "Mời hành khách di chuyển, không nên đứng ở cửa, tới thời gian cất cánh rồi."
Cô cảm thấy có chút thẹn thùng, nhìn thoáng qua Từ Kính Dư, thấy Hàn Thấm và huấn luyện viên đang nhìn bên này, cô không dám dừng lại, cúi đầu nhanh chóng nhập vào hàng người.
Từ Kính Dư bị cô chọc đến tâm ngứa ngáy, nhìn cô chạy nhanh như thỏ trở về hàng, rất nhanh đã không thấy bóng dáng.
Nếu có thể, thật sự muốn kéo cô trở về.
Phía sau____
Thạch Lỗi nghiêng đầu, khiếp sợ nhìn một màn vừa xảy ra, túm lấy Dương Cảnh Thành điên cuồng lắc mạnh, nói năng có chút lộn xộn: "Đậu má đậu má! Cậu mau nhìn! Vừa rồi bác sĩ nhỏ......."
"Đệt! Đừng kéo tôi!"
Vốn Dương Cảnh Thành đã dựa vào ghế mà ngủ rồi, bị lắc đến đầu váng mắt hoa, thực khó chịu mà đẩy anh ta ra.
Ứng Trì nghe vậy, nghiêng đầu nhìn về hướng bên này.
Từ Kính Dư nhanh chóng dùng tay xóa chữ thích kia đi, nhìn Thạch Lỗi trầm giọng nói: "Thạch Lỗi, anh lại đây một chút."
Không chỉ Thạch Lỗi, Hàn Thấm cũng nhìn thấy cảnh vừa rồi, cô uống một ngụm cà phê, tủm tỉm cười, Trần Sâm Nhiên bên cạnh cô cúi đầu xuống, gương mặt không cảm xúc giấu sau vành mũ, trong đầu đều là hình ảnh Ứng Hoan gửi trái tim đến Từ Kính Dư.
Cậu ta nhíu mày, có chút bực bội kéo vành mũ xuống thấp hơn, bỗng nhiên cảm
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khong-the-ngung-yeu-em/1494374/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.