Tiểu Hoàng để trần cánh tay, xách theo xẻng ở trong chuồng ngựa đã lâu chưa từng dọn dẹp hốt phân bón tích trữ, mồ hôi theo sau lưng bóng loáng chảy thành vài dòng suối nhỏ, đến bên hông liền bị lưng quần vải bông thô hấp thu, lộ ra vết ướt đen kịt.
Nga Hoàng níu cánh tay của ta lắc lắc: “Nương nương, nơi này để nô tỳ nhìn là được, ngài nên đi nghỉ!”
Kể từ sau khi ta lời lẽ nghiêm khắc cự tuyệt đem gã sai vặt An Nhị nhà ta mới mua vào cung tịnh thân, lúc ấy hoàng đế bệ hạ cũng không phản đối, sáng sớm ngày thứ hai nhà ta liền bị thái giám truyền chỉ cơ hồ đạp nát cửa.
Nội dung trên thánh chỉ cùng nội dung trên giấy phác thảo một ngày trước Phượng Triêu Văn cho ta xem qua giống hệt nhau, chẳng qua là hôm nay viết ở trên lụa vàng, có đóng ngọc tỷ, thật là long trọng.
Hoàng đế bệ hạ cũng quá nóng lòng!
Ngoài ta thà chết chứ không chịu khuất phục, và Tiểu Hoàng căm giận, người còn lại cũng cảm xúc tràn đầy.
Đồng bá hai mắt tràn lệ cảm thán: “Lão gia vẫn lo lắng tiểu lang không ai thèm lấy, hôm nay điều kiện của vị hôn phu mặc dù tạm được, chênh lệch quá xa với tiêu chuẩn chọn rể của lão gia, nhưng cuối cùng có thể gả ra ngoài, ta chết cũng có thể đi gặp lão gia...”
Nga Hoàng hiển nhiên không quá đồng ý quan điểm của Đồng bá: “Đồng bá, quyền quý trong kinh đánh nhau vỡ đầu tranh ngôi vị hoàng hậu cho nữ nhi nhà mình, lời này của
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khong-thi-tam-chem/1761410/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.