Yến Bình nói: “Tiểu Dật, nhiếp chính vương có đặc biệt thích gì không?”
Ta hai mắt sáng ngời, trong nội tâm vừa sợ vừa mừng, âm thầm nắm chặt ngón tay: chẳng lẽ nhanh như vậy là hắn biết yêu ai yêu cả đường đi rồi?
Không đúng, cha ta không phải sống nhờ...
“... Ngươi cũng biết cha ta và nhiếp chính vương từ trước đến nay chính kiến không hợp, chỉ là gần đây Đại Tề dần dần có xu thế chiếm đoạt thiên hạ, Đại Trần gió mưa phiêu diêu, cha muốn cùng nhiếp chính vương nối lại tình xưa, suy nghĩ hồi lâu, cũng không biết tặng quà gì.”
Mặt của ta ỉu xìu, làm khó ta hết sức kinh hỉ trong lòng.
“Trong kinh người nào cũng biết, cha ta thích uống rượu ăn cay.” Kỳ thật nâng cốc vui vẻ nói chuyện nối lại tình xưa không phải đúng lý hợp tình nhất sao?
Yến Bình nhíu lông mày lại, cười khổ nói: “Cũng không thể nói cha ta đem ớt đưa đến phủ nhiếp chính vương a? Hoặc là xách hai cái bình rượu? Vậy cũng quá khó coi rồi! Cha ta muốn trịnh trọng, tốt nhất là vàng đá đồ ngọc...”
Ta hận không thể đưa tay vuốt lên lông mày đang nhíu lại của hắn. Bất quá cho dù ta mới có thân mật cọ sát với hắn, giờ phút này cũng không dám vượt qua quy củ, chỉ im lặng ngồi ở đó.
Hắn nhiệt tình dẫn dắt ta: “Nhiếp chính vương có thích vàng đá đồ ngọc không? Tỷ như hằng ngày thích vuốt vuốt trong thư phòng? Là hình gì? Hoặc là quý trọng? Đặt chung với ấn tướng quân?”
Ta thật khó khăn, hận không thể
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khong-thi-tam-chem/1761445/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.