Hồng Thiếu Nhu vẫn là rất có ánh mắt, mượn cớ mang cái tên mặt lạnh đó đi, để một mình tôi và dì Bích ở lại trên boong thuyền.
hôm nay mục đích tôi lên thuyền, chính là muốn hỏi rõ ràng lý do dì Bích phản bội nhà họ Lý, mà bây giờ, ở nơi gió biển thổi lất phất này, ở trong tiếng kêu to của hải âu, tôi lại cái gì cũng không hỏi ra lời.
Là dì Bích mở miệng trước, dì nhìn tôi, chân mày khóe mắt giống như châu ngọc, lóe lên ánh sáng nhu hòa: "Bất Hoan, mấy ngày nay, Hồng Thiếu Nhu đối với con tốt không?"
Nghe vậy, mắt hơi nhột ngứa chút, gồm cả nóng một chút, có thể là mắt bị bệnh, tôi quay sang phía biển rộng, bắt đầu dụi mắt.
"Cám ơn con đã giúp dì." Dì Bích đứng ở bên cạnh tôi.
"Tại sao lại như vậy chứ?" Tôi rốt cuộc hỏi lên.
Tại sao muốn phản bội, tại sao muốn tổn thương, tại sao muốn thay đổi tất cả thói quen đã sớm tạo thành với tôi.
Tôi hạ mi mắt xuống nhìn thấy đôi tay trắng nỏn của dì được bảo dưỡng rất tốt, phía trên có chiếc nhẫn kim cương, lóe sáng chói mắt.
Giống như là đang cực lực mà đem hấp dẫn lực chú ý của mọi người, có thể làm cho mọi thứ dưới kia tái nhợt chạy trốn.
Phía sau sự tỏa sáng rực rỡ lóa mắt của mỗi một viên kim cương, hình như đều là một cuộc đời nhợt nhạt của một người phụ nữ.
Dì Bích kể cho tôi nghe chuyện xưa của dì.
Cha mẹ ly dị từ nhỏ, gia cảnh bần hàn, không
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khong-thit-khong-vui/1612165/quyen-1-chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.