Nhiều khi, tôi không muốn suy nghĩ nhiều.
Tương lai của mình, tình cảm của mình, tôi không muốn suy nghĩ nhiều, bởi vì tôi hiểu được, một khi đến thời điểm muốn sáng tỏ, tự nhiên nó sẽ sáng tỏ.
Giống như là hiện tại, tôi thông qua miệng của mình, biết được một sự thật.
Tôi yêu Cảnh Lưu Phái.
Không chỉ là thân thể của hắn, còn có cả con người hắn.
Cho nên, tôi không muốn buông tay, cả người vẫn ôm chặt cơ thể hắn như cũ.
"Em yêu anh." Tôi nói.
Cảnh Lưu Phái nhìn tôi, tròng mắt như nước, tràn vào trong lòng của tôi, rực rỡ như đóa hoa đào, làm cho mỗi dây thần kinh của tôi cũng mềm mại đi.
Hắn không nói một lời nào, mà là bắt đầu. . . . . . Làm.
Chuyện kế tiếp, có thể dùng ba phiên bản để diễn tả.
Một, bản thô.
Cảnh Lưu Phái ôm tôi đến trên giường, cởi xuống quần áo của tôi, sờ, hút, bắt, cầm, bấm, vê, chen vào, bắn, cuối cùng ngủ. =.=”
Hai, chỉ có thể hiểu ý, không thể dùng lời nói để truyền tải.
Cảnh Lưu Phái là cái cuốc, tôi là sắc trời giữa trưa, sau đó. . . . . . Mỗi ngày mỗi ngày mỗi ngày mỗi ngày mỗi ngày mỗi ngày mỗi ngày mỗi ngày mỗi ngày mỗi ngày ngày.
Cảnh Lưu Phái là sắc trời sáng trong, tôi là sông ngòi, sau đó. . . . . . Tốt nhất tốt nhất tốt nhất tốt nhất tốt nhất tốt nhất tốt nhất tốt nhất tốt nhất tốt nhất.
Cảnh Lưu Phái là cung đang giương lên, tôi là con chim to, sau đó. . . . .
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khong-thit-khong-vui/1612181/quyen-1-chuong-58.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.