Từ một chút mấu chốt trong lời kể đó tôi rút ra một việc quan trọng - - buổi tối ngày này hằng năm, Lý Bồi Cổ sẽ uống rượu một mình trong phòng sách.
Có là thần đi nữa, lúc say rượu cũng sẽ là lúc yếu nhất
Chỉ cần Lý Bồi Cổ ngã xuống, một cả đàn mất người đứng đầu, vương bát tai họa ngàn năm là tôi cũng liền có thế nhân cơ hội đó mà trốn thoát.
Dù sao, trong căn nhà này người có thế trở thành đối thủ với tôi chỉ có mình Lý Bồi Cổ.
Tôi quyết định chạy trốn vào tối nay.
Nhưng ở trước lúc đó, còn có một hành động nguy hiểm hơn: tôi phải lén tìm cái chìa khóa sợi xích này trên người Lý Bồi Cổ mới chết chứ.
Chỉ cần thành công, tôi liền có thể thoát khỏi nhà tù năm sao này.
Nếu như thất bại. . . . . . Cùng lắm thì trên cổ tay lại xuất hiện thêm một cái khóa sắt thôi.
Trời tối dần, bầu trời đầy ánh sao sáng như ngọc, ánh trăng nhô lên cao, bóng đêm xinh đẹp mang theo sự tĩnh lặng.
Ở trong một đêm thơ mộng đầy ý thơ như thế, tôi lại như con thằn lằn không hề có hình tượng bám bên ngoài vách tường nhà.
Dĩ nhiên trên tay vẫn còn cái khóa sắt như hình với bóng.
Nhìn từ xa, chính là một con thằn lằn kèm một cái khóa xích sắt.
Kế hoạch của tôi là thế này: trực tiếp bò từ cửa sổ phòng tôi đến cửa sổ phòng sách, len lén lẻn vào, cái đi cái chìa khóa Lý Bồi Cổ luôn mang theo bên người.
Mà
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khong-thit-khong-vui/1612240/quyen-2-chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.