Hôn…Sau khi tắm xong, cô bước ra khỏi phòng tắm, chiếc điện thoại đặt trên tủ đầu giường rung lên hai cái.
Trong khoảnh khắc hoảng hốt, Thi Miểu dường như đánh mất mọi giác quan, tứ chi cứng đờ, trong đầu chỉ còn vô hạn lặp lại chữ này.”
Cô không thể tin nổi khi đối diện với Chu Dĩ Từ, cố gắng tìm kiếm một chút sơ hở trong ánh mắt anh.Thi Miểu từ chối khéo, “Con khá bận ạ.
Nhưng cô không hề nhìn thấy bất kỳ dấu hiệu đùa cợt nào.” Thi Miểu im lặng vài giây, mới trả lời.
Không khí tĩnh lặng như bị nứt một khe hở, tiếng gió rít gào, len lỏi vào tai, lấn át tiếng nhịp tim đang đập hỗn loạn.Nghe vậy, Lương Trì mỉm cười, giọng khá nghiêm túc: “Anh tưởng em sẽ thích.
Thi Miểu chạm nhẹ môi mình, muốn nói điều gì đó, nhưng cổ họng như bị thứ gì đó chặn lại.Không đợi Thi Miểu phản ứng, anh đã đưa tay kéo khóa áo khoác xuống.
Bỗng nhiên, tầm nhìn tối sầm lại, một bóng đen che trước mắt cô, hơi thở mát lạnh áp sát.Nhưng cô không hề nhìn thấy bất kỳ dấu hiệu đùa cợt nào.
“Không tin sao?””Tiểu Nam?
Chu Dĩ Từ tiến gần hơn, anh cụp mắt xuống, ánh đèn đường vàng nhạt chiếu lên gương mặt, tạo nên cảm giác như một bức ảnh cổ điển, làm dịu bớt vẻ lạnh lẽo băng giá.Thi Miểu vừa đẩy cửa, bóng tối bao trùm khiến cô ngỡ ngàng giây lát.
Anh khép hờ mí mắt, lười biếng nhìn cô, đôi mắt đen thăm thẳm không lộ cảm xúc.Nam Lý dừng bước, cô ấy quay người đi đến cửa, ngạc nhiên nói: “Em đâu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khong-tu-biet-mua-xuan-ban-chi-te-moc/2780448/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.