Khu rừng tối và rậm rạp, gió lạnh, đất ẩm ướt… Trời đổ mưa như trút nước, mưa rơi rửa trôi gương mặt. Thi Miểu thở dốc, không ngừng chạy về phía trước, giống như đang tìm kiếm điều gì đó. Cuối cùng, cô nhìn thấy một bóng dáng mờ ảo. Cô muốn gọi anh, nhưng không thể phát ra tiếng, cho đến khi anh càng lúc càng xa, dần dần biến mất. … Khung cảnh trong tầm nhìn nhanh chóng tan biến, một tia sáng trắng chói lòa chiếu vào Thi Miểu. Cô nhắm chặt mắt, nhíu mày, mũi ngửi thấy mùi cồn quen thuộc. Đột nhiên, cô nghe thấy tiếng bước chân, từ từ tiến đến bên giường. “Tiểu Thi, tỉnh rồi à?” Một giọng nói ấm áp cất lên. Thi Miểu bất ngờ mở mắt, đối diện với đôi mắt sáng của Lương Trì. Anh ấy mặc áo sơ mi trắng, làm nổi bật vẻ thanh lịch và dịu dàng, tay cầm túi đồ. Thấy cô tỉnh lại, anh ấy vội đặt túi sang một bên: “Có chỗ nào không thoải mái không? Để anh gọi bác sĩ —” “Đàn anh!” Thi Miểu gấp gáp gọi anh ấy, cô muốn ngồi dậy nhưng không có chút sức lực nào, đặc biệt là bàn tay, gần như không còn cảm giác. “Đừng cử động, cứ nằm yên.” Lương Trì giữ vai cô lại, ngăn cô cử động mạnh để tránh chạm vào vết thương, rồi nâng giường bệnh lên khoảng ba mươi độ. Mọi ký ức như thác đổ hiện về trong tâm trí, khoảnh khắc trước khi bất tỉnh là gương mặt hơi tái của Chu Dĩ Từ. Thi Miểu nhìn thẳng vào anh, ánh mắt theo dõi anh di chuyển, cổ họng cô khô rát: “Chu,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khong-tu-biet-mua-xuan-ban-chi-te-moc/2780465/chuong-58.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.