Đêm, đêm trăng.
Trăng sáng mông lung. Cao Lập thấp thoáng còn thấy được bóng của Tiểu Vũ.
Y trước giờ vẫn rất tự tin vào khinh công của mình, hiện tại y mới phát hiện ra, gã thiếu niên này khinh công không thua y tí nào.
Từng mái ngói, từng mái ngói dưới ánh trăng như những rẽ xương sườn của dã thú bày ra.
Trăng thượng tuần treo trên mái ngói xem ra gần gũi như có thể thò tay ra hái được.
Không phải mỗi người đều có ảo tưởng muốn hái mặt trăng xuống sao? Những ánh trăng trong lòng mỗi người có khác nhau.
Ánh trăng trong lòng Cao Lập ra sao nhỉ? Chỉ bất quá là một cuộc sống thật bình lặng, chỉ bất quá là một mái nhà ấm cúng. Nhưng đối với y, bao nhiêu đó còn xa vời hơn cả ánh trăng treo trên trời.
Không nhà cửa, không thân nhân, không bạn bè, không ai hiểu rõ cô độc đáng sợ như thế nào bằng y.
Y quyết tâm phải rượt theo một người bạn.
Thật tình, y rất cần một người bạn, một người bạn có cùng một vận mệnh như y.
Từng mái ngói, từng mái ngói lướt qua dưới chân y, bỗng dưng biến hút đi.
Phía trước là hoang dã.
Đêm trăng ngoài hoang dã càng lạnh lẽo, cái bóng của Tiểu Vũ chậm lại, hình như đang chờ y.
Y cũng chậm bước lại, y không vội vã đuổi theo.
Hai người một trước một sau, chầm chậm đi mãi, càng đi càng chậm, trời đất bỗng dưng không còn một tiếng động, chỉ còn lại tiếng chân của hai người.
Phương trời xa tinh tú đã hiện ra, trăng lạnh không còn tịch
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khong-tuoc-linh/2593008/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.