Mưa rơi mái hiên ngày càng phai nhạt, đợi đến khi Đoàn Hành cuống cuồng mang ô chạy tới, mây đen trên trời đã tản đi, để lộ mấy ngôi sao lấp lánh nằm rải rác.
Đoàn Hành lặng lẽ nói với Ngu Tiểu Mãn: “Tướng quân lo lắng vô cùng, còn không quan tâm đến việc tiễn khách, ta nói trở về cầm ô rồi lại tới, ngài ấy không chờ nổi, chỉ kịp cầm áo choàng rồi rời đi.”
Nhìn Lục Kích đang cúi đầu cầm bút viết chữ trên đèn, Ngu Tiểu Mãn cũng nhỏ giọng: “Huynh ấy... vốn dĩ không định tới sao?”
“Không biết nữa.” Đoàn Hành nói, “Không nói với ta buổi tối có hẹn, thấy trời mưa mới ra ngoài, có lẽ là quên mất.”
Ngu Tiểu Mãn không hỏi thêm gì.
Cậu biết Lục Kích không quên, hôm nay xuất hiện ở nơi này, mới là ngoài dự liệu.
Ngẩng đầu nhìn trời, trăng sáng sao thưa, Ngu Tiểu Mãn thầm nói lời cảm ơn, cảm ơn trận mưa đúng dịp.
Không khí sau mưa sướng đẫm tim gan, chỉ là trên người còn ướt, không thích hợp ở lại lâu bên ngoài.
Ngu Tiểu Mãn ôm đèn của mình ngồi trên nấc thang dưới cầm, cây bút chấm mực lơ lửng giữa không trung, do do dự dự không hạ được bút.
Kỳ thực đang tò mò Lục Kích viết điều chi, Ngu Tiểu Mãn rướn cổ giả vờ nhìn khắp xung quanh, không biết Lục Kích cố ý hay vô tình, phất ống tay áo che quá nửa đèn hoa sen trên đùi. Ngu Tiểu Mãn không thấy chữ nào, bĩu môi nghĩ bụng đồ keo kiệt, nhưng cũng không cưỡng cầu, cũng vòng tay bảo vệ đèn hoa của
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khong-uong/2319199/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.