Chiều thứ hai, Tằng Nhược An gọi điện đến cho cô, nói là hộ khẩu đã được làm xong, Viên Miêu rất vui vẻ: “Có thật không? Nhược An, cảm ơn anh.”
Tằng Nhược An cười: “Làm sao anh có thể đưa nó cho em?”
Viên Miêu suy nghĩ một chút: “Tôi đưa Bình Bình đi làm hộ khẩu, đến lúc đó lại tìm anh lấy hộ khẩu chính, vậy được không?” Viên Miêu nhất thời vui vẻ, liền quên mất chuyện này cần sự phê duyệt của Chư Nhất Hành.
Tằng Nhược An nói: “Cũng được.
Khi nào em tới?”
Viên Miêu suy nghĩ một chút, cảm giác có thể đưa Bình Bình đi lấy hộ khẩu của chính mình khiến cô không nhẫn nại được: “Ngày mai, ngày mai được không?”
Tằng Nhược An nhìn một chút: “Thứ năm, thứ năm được không? Em đưa Bình Bình tới, nhân tiện anh sẽ kiểm tra lại cho thằng bé.
Mặc dù nói đã kiểm tra, nhưng tự anh xem mới yên tâm.
Sau đó, anh nghỉ ngơi, đem hai người đi làm xong chuyện.
Bây giờ cũng có chỗ ở, xong việc, có thể ở Giang thành chơi một lúc.” Anh ta lại vội vàng nói thêm: “Giang thành mới mở sân chơi, anh nghĩ Bình Bình sẽ rất vui vẻ.”
Viên Miêu nói: “Cũng có thể được, nhưng thứ sáu thế nào tôi cũng phải trở lại, bởi vì tôi có một bài thi vào cuối tuần.”
“Thi? Thi cái gì?”
Viên Miêu không muốn nói nhiều với anh ta: “Chính là một kỳ thi.”
Tằng Nhược An cũng không hỏi nhiều, liền nói: “Vậy thứ tư em tới? Sân chơi cũng phải mất một ngày chứ? Như vậy, thứ tư sau khi em tới, chúng ta đi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khong-yeu-luc-sau/2343486/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.