Một năm kia đã trở thành nỗi ám ảnh trong ký ức của An Nhiên…..khiến cô không bao giờ còn hi vọng mong chờ mùa đông đến nữa. Tất cả những ấm áp cùng tốt đẹp cũng bởi vì Bùi Anh mất đi mà ngưng kết thành đau khổ lạnh lẽo, bắt đầu càng tốt đẹp, thì kết thúc lại càng thê thảm, càng khiến người ta không có cách nào để tiếp nhận.
Ông cụ nhà họ Nam cũng ở đây, được mọi người dìu để tham gia tang lễ của Bùi Anh, đến khi biết được bà xảy ra tai nạn giao thông cùng với An Diệc Văn, vẻ đau đớn trên khuôn mặt ông nhất thời được thay thế bởi sự giận giữ: "Báo ứng! Cho tới bây giờ cô ta vẫn cùng thằng hai nhà họ An dây dưa không rõ!" Ông quơ múa cây gậy, ra sức đánh lên xe lăn mà An Diệc Văn đang ngồi đi đưa tiễn.
Nhà họ An cùng nhà họ Nam có giao tình rất tốt , những đời trước hai nhà đều cùng nhau đặt chân ở nước Mĩ làm ăn, ông bà của An Nhiên mất sớm, ông cụ Nam cơ hồ coi ba anh em nhà họ Nam như con đẻ của mình. Vô luận ông cụ Nam có mắng chửi như thế nào, An Diệc Văn cũng đành cúi đầu cam chịu.
Nam Tịch Tuyệt tức giận nhìn ông nội cùng cha mình: "Mẹ cũng chết rồi, các người còn không tin bà!" Anh đem chiếc áo len mà mình phát hiện được trong lúc thu dọn di vật của mẹ ném vào trong ngực Nam Tĩnh, "Mẹ vẫn mong đợi cha tới. Mẹ đã chết rồi, cha còn không dám nói giúp mẹ một
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khong-yeu-se-khong-quay-lai/2262218/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.