🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Tác giả: Dạ Ngận Bần Tích
Edit + Beta: Phô Mai Con Bò Khóc

NGOẠI TRUYỆN 1Uống chút rượu

 

Đầu tháng Một công ti phát tiền thưởng cuối năm, Lâm Tinh Dao nhận được tin nhắn trả lương, nhìn chằm chằm vào điện thoại mắt sáng hết cả lên. Khi tan làm thì trời đã tối, tuyết bay bay giữa thành phố sáng đèn.

Lâm Tinh Dao chấm công tan làm, bước ra khỏi công ti đưa mắt nhìn phía xa xa, cầm điện thoại chạy bước nhỏ sang bên đường, hạt tuyết theo gió rơi trúng mặt cậu, một chiếc xe ô tô chầm chậm đi tới rồi dừng lại trước mặt cậu.

Lâm Tinh Dao mở cửa ghế phụ ngồi vào, trong xe rất ấm áp, Lâm Tinh Dao vừa ngồi xuống là thông báo ngay lập tức: “Em có tiền thưởng cuối năm rồi!”

Hứa Trạc tiện tay gạt tuyết dính trên tóc cậu, nghe vậy bèn cười: “Bảo sao chạy trông vui thế.”

“Tối nay em khao, muốn ăn bữa to gì nào?”

“Lạnh lắm, ăn ở nhà đi.”

“Thế bọn mình đi Sam’s Club* mua bít tết về ăn, được không? Mua thêm hai gói mì ống nữa, hôm nay em vào bếp, anh không phải nấu cơm đâu nha.”

“Ừ được.”

*: công ty bán lẻ hàng đầu trên thế giới và được sở hữu, điều hành bởi Walmart.

Hai người đi Sam’s Club, Lâm Tinh Dao đi trước chọn nguyên liệu nấu ăn, Hứa Trạc đẩy xe theo sau. Lâm Tinh Dao tập trung chọn bít tết, quay đầu nhìn thì thấy trong xe có thêm hai chai rượu vang đỏ.

“Em không biết uống rượu á.” Lâm Tinh Dao hơi xót tiền: “Một chai này đắt ghê.”

Hứa Trạc động viên cậu: “Cứ coi như ăn mừng đi.”

Lâm Tinh Dao nghĩ cũng phải, nhận lương, tuyết lại rơi, mai còn là thứ Bảy, ngày đẹp thế này uống chút rượu vui vẻ cũng khá là tuyệt.

Mua đồ xong về nhà, Lâm Tinh Dao thay quần áo vào phòng bếp nấu nướng, đã lâu rồi không nấu ăn nên cậu hơi gượng tay, lúc cắt súp lơ xanh lưỡi dao đụng vào phần cuống hơi cứng, súp lơ xanh lăn làm cậu suýt cắt vào tay mình.

Không biết Hứa Trạc đã dự đoán được trước vậy rồi hay sao mà thi thoảng lại vào phòng bếp xem xem. Thấy vậy hắn bước tới túm lấy tay cậu: “Để anh.”

Lâm Tinh Dao vẫn muốn tự mình trổ tài: “Không sao, đã nói là em nấu cơm rồi mà.”

“Không muốn nói thế với em đấy.” Hứa Trạc véo má Lâm Tinh Dao làm miệng cậu nhếch lên: “Đi ăn bánh kem của em đi.”

Hứa Trạc luôn lãnh đạm khi nói chuyện với cậu, dịu dàng hơn khi nói với người khác nhiều nhưng bản tính lạnh lùng đã ăn sâu vào máu không thể thay đổi được. Lâm Tinh Dao đành phải nghe lời lấy bánh kem ra ăn, đang ăn thì nhận được cuộc gọi của bên giao hàng.

Cậu có mua đồ gì đâu nhỉ? Lâm Tinh Dao mở cửa, nhân viên giao hàng ôm một bó hoa hồng champagne**, nói chào anh, hoa của anh tới rồi ạ.

**: ý nghĩa của hoa hồng champagne là “Yêu người là hạnh phúc lớn nhất trong đời này của tôi, nhớ đến người là nỗi đau ngọt ngào nhất, ở bên người là niềm kiêu hãnh của tôi. Không có người, tôi giống như một con thuyền lạc mất phương hướng.”

Lâm Tinh Dao nhận hoa hồng, đóng cửa lại, cậu ôm hoa vào phòng bếp đặt trên bàn ăn. Bó hoa hồng tươi màu kem hé nở và tỏa hương thơm dưới ánh đèn.

Chiên bít tết xong, Hứa Trạc bê đĩa lên bàn, Lâm Tinh Dao theo sau hắn đầy vui vẻ: “Sao tự dưng mua hoa thế? Đẹp quá đi.”

“Mừng em nhận lương.” Hứa Trạc lau khô tay, rót hai ly rượu vang, “Thích là được.”

Lâm Tinh Dao rất vui, nhưng cậu biết tiền lương mình cố gắng làm việc kiếm được hoàn toàn không bằng một góc của Hứa Trạc. Hứa Trạc làm thế chẳng khác nào đang dỗ dành một đứa trẻ tự thấy vui và thỏa mãn, làm Lâm Tinh Dao ngượng chết đi được.

Rượu vang đỏ và bít tết ăn rất hợp. Không biết từ lúc nào mà chai rượu vang đỏ đã gần hết, sắc mặt Hứa Trạc vẫn vậy, Lâm Tinh Dao sờ sờ mặt mình, nong nóng: “Em không uống nữa ha, thấy hơi say.”

Hứa Trạc: “No chưa?”

Lâm Tinh Dao gật đầu. Hứa Trạc rót rượu cho mình: “Ra sofa ngồi nghỉ đi, anh uống một mình chút.”

Lâm Tinh Dao không chịu, đứng dậy dịch sang bên cạnh Hứa Trạc, ngồi xuống hỏi hắn: “Sao anh lại uống rượu giải sầu một mình?”

Hứa Trạc không nhịn được nhếch miệng cười. Hắn nhìn Lâm Tinh Dao, đốt ngón tay lướt qua gương mặt ửng hồng vì say của cậu, nóng rực.

Tửu lượng kém thật.

“Sao anh lại uống rượu giải sầu?”

“Vì anh uống một mình.”

“Em có uống cùng anh đâu.”

Hứa Trạc nhéo nhẹ cậu y như xách một chú chó con. Hắn nhấp một ngụm một mình, rất ít khi uống rượu, chỉ vì hôm nay Lâm Tinh Dao quá hào hứng nên dường như hắn cũng vui lây, vị rượu ngòn ngọt trôi xuống bụng khiến tinh thần hắn thoải mái hơn.

Từ lúc nào mà hắn đã vui lây bởi niềm vui đơn giản như vậy?

“Hứa Trạc.” Lâm Tinh Dao nhìn hắn một chốc rồi đứng dậy lấy ly của mình, “Em uống với anh.”

Cậu nói mà bắt đầu kéo dài cuối câu trong mơ màng. Hứa Trạc cụp mắt, đôi mắt thoáng ánh vẻ tươi cười. Hắn đẩy ly rượu của Lâm Tinh Dao, một tay nhẹ nhàng xoa gáy cậu: “Dao Dao đáng yêu lắm.”

Lâm Tinh Dao hỏi nghiêm túc: “Anh đang khen thú cưng anh nuôi à?”

Hứa Trạc bật cười: “Anh có nuôi thú cưng đâu.”

Lâm Tinh Dao bắt đầu nói lung tung: “Thế anh muốn nuôi mèo hay chó?”

“Dao Dao, anh không muốn nuôi gì hết.” Hứa Trạc trầm giọng, nói: “Anh chỉ muốn trong nhà có hai đứa mình, không thích bất cứ vật sống nào thu hút sự chú ý của em.”

Lâm Tinh Dao bị Hứa Trạc ấn vào gáy, giương đôi mắt to tròn long lanh nhìn thẳng vào mắt hắn: “… Ồ, thế không nuôi nữa.”

Hứa Trạc uống một ngụm rượu vang đỏ, túm cậu cúi đầu mớm rượu cho cậu. Mặt Lâm Tinh Dao đỏ bừng, hàng mi buông xuống khẽ run. Cậu bật một tiếng ‘ưm’ rồi nuốt rượu, Hứa Trạc lại mớm cho cậu thêm ngụm nữa, Lâm Tinh Dao suýt thì sặc, cậu chống ngực Hứa Trạc, lưỡi tê dại vì rượu đơ ra, rượu đỏ ứa ra khỏi khóe miệng, Hứa Trạc nghiêng đầu l**m rượu ở chỗ đó, men theo vệt chất lỏng l**m xuống cổ, để lại vệt đỏ nhạt trên làn da trắng ngần.

Lâm Tinh Dao choáng váng, không biết là do rượu hay giác quan bị k*ch th*ch. Cậu mơ mơ màng màng chủ động dựa vào người Hứa Trạc, người sắp trượt xuống khỏi ghế: “Hứa Trạc, em chóng mặt…”

Hứa Trạc đành phải bế con ma men lên ra ngoài phòng khách đặt xuống sofa. Lâm Tinh Dao ôm cổ hắn nhất quyết không buông, hôn Hứa Trạc một cách cố chấp với những dấu hôn trên cổ và vết c*n m*t ở khóe môi: “Hứa Trạc, anh nghe em nói… anh ngồi xuống đi.”

Nhịp thở của Hứa Trạc hơi loạn, hắn bình tĩnh ngồi xuống, ôm Lâm Tinh Dao ngồi yên trên đùi mình, vòng tay qua eo cậu ôm vào lòng mình: “Rồi, em muốn nói gì?”

“Anh nói không nuôi thì cũng được thôi, thật ra em cũng không muốn nuôi.” Lâm Tinh Dao ghé vào lồng ngực hắn, cọ cọ cổ Hứa Trạc đầy thân mật, lúc nói môi sắp kề sát tai Hứa Trạc, toàn là mùi rượu vang đỏ ấm áp. “Em cũng thích hằng ngày… chỉ ăn cơm, chơi game với anh, thích anh đón em tan làm, cuối tuần cùng nhau đi chơi… Hứa Trạc, anh nghe em nói đi… anh, anh đừng chọc người em thế…”

Hơi thở của Hứa Trạc nặng nề hẳn, hai chân đỡ lấy Lâm Tinh Dao, lúc nói tiếp giọng khàn khàn: “Em cứ ôm anh mãi không buông thế thì anh sẽ chọc vào người em.”

Lúc này Lâm Tinh Dao như bị điếc tạm thời, cứ như không nghe thấy gì nhất quyết không chịu buông tay, hé miệng cắn một phát vào cổ Hứa Trạc. Hứa Trạc hít một hơi thật nhẹ, Lâm Tinh Dao lại vùi mặt vào cổ hắn, nhưng chỉ lặng lẽ thở một chốc.

Hứa Trạc vỗ mông Lâm Tinh Dao: “Dao Dao, bế em lên giường ngủ nhé?”

Lâm Tinh Dao nằm trong lòng hắn sắp ngủ thiếp đi, thở chậm và nặng nề, lẩm bẩm: “Hứa Trạc…”

“Ơi.”

“Cái năm học lại em đã khổ sở lắm…”

Hứa Trạc hơi khựng lại, im lặng.

Lâm Tinh Dao như nói mớ: “Em nhớ bà ngoại, nhớ mẹ, nhớ… nhớ anh… nhưng mà… không một ai ở bên em hết…”

Hứa Trạc ghì chặt Lâm Tinh Dao. Hắn bế cậu, đứng dậy đi vào phòng ngủ, đặt Lâm Tinh Dao nhẹ nhàng xuống giường, cởi áo khoác và tất rồi dém kín chăn cho cậu.

Lâm Tinh Dao sẽ không bao giờ nói những câu thế này khi tỉnh táo. Dù mạnh mẽ hay ngượng nghịu thì Lâm Tinh Dao cũng không thích bị mắc kẹt trong quá khứ.

Trong bóng tối, Hứa Trạc v**t v* má Lâm Tinh Dao: “Xin lỗi.”

Lâm Tinh Dao sắp ngủ thiếp đi thật. Cậu say đến mức mơ mơ màng màng, nhưng lại cảm nhận được Hứa Trạc đang ở rất gần mình, giọng nói trầm ấm dịu dàng vô ngần.

Cậu sờ được tay Hứa Trạc, ngoắc lấy ngón tay hắn: “Không sao. Bây giờ đã có anh ở bên rồi, ngày nào em cũng cực kì vui vẻ, không cô đơn chút nào hết.”

“Em mong anh cũng giống như em là được rồi, Hứa Trạc…”

Lâm Tinh Dao cứ thì thào mãi, không chịu ngủ mà muốn trò chuyện với Hứa Trạc. Hứa Trạc ngoắc ngón tay cậu, cúi đầu hôn đôi môi hồng hào của Lâm Tinh Dao.

“Dao Dao, bọn mình sẽ không phải cô đơn nữa.”

Lâm Tinh Dao yên tâm, hơi thở dần dần dài hơn, trùm chăn ngủ say. Hứa Trạc lặng lẽ nhìn người đang ngủ yên giấc trong chăn, đêm đã khuya, tuyết rơi càng lúc càng dày, nghĩ về sớm mai thế giới sẽ bừng sáng.

Còn đêm nay chỉ có đôi tay nắm lấy nhau và hai chiếc bóng hòa vào nhau trong căn phòng ấm áp này.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.