*
Cha Yeo Woon đứng hai tay chống gối nhìn mặt đất, lưng nhô lên hạ xuống rõ rệt. Như thể con số mà cậu ấy đang gánh lấy quá nặng nề.
Từ xa cũng có thể thấy Cha Yeo Woon đang run lên.
“Kyung Hoon à.”
“Hả… hả?”
Nhìn thế giới tràn ngập những con số âm của Cha Yeo Woon một hồi, tôi quay sang Ahn Kyung Hoon.
“Không biết cậu có cần bạn bè không nhỉ?”
Tôi hỏi rụt rè như một tay tiếp thị chào hàng. Chẳng hiểu tôi nói gì, Ahn Kyung Hoon chỉ chớp chớp mắt nhìn tôi.
“Hay là tối nay ba đứa bọn mình đi ăn chung được không?”
Nơi mắt kính dày cộp của Ahn Kyung Hoon, tôi thấy phản chiếu nụ cười kỳ cục của mình.
*
“Không cần đâu ạ.”
Trong bộ đồng phục thể dục, Cha Yeo Woon lắc đầu từ chối.
“Ơ hay sao lại không cần. Rủ đi ăn cơ mà.”
“Em định về nhà ăn luôn.”
“Này. Hồi trưa cậu còn bảo muốn đi ăn với tôi mà.”
“Tiền bối, đấy là bữa trưa ạ.”
Ơ cái thằng nhóc này! Đã mấy tiếng trôi qua rồi còn gì.
Đợi tận đến lúc đội điền kinh tập xong để gọi cậu ấy lại, vậy mà cũng thành công cốc, lời rủ đi ăn của tôi bị từ chối luôn rồi. Sao cậu ấy lại tránh tôi chứ, hồi trưa còn làm ầm lên đòi ăn cùng cơ mà, đúng là thằng nhóc tức cười.
“Dù gì thì cũng trên đường cậu về mà. Bọn tôi cũng đang trên đường về luôn này. Cùng tan học, cùng đi ăn rồi về luôn, đời học sinh đi học là phải vậy chứ, không đúng sao?”
“Sao tiền bối
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khu-vuc-tinh-yeu-toi-thuong/691722/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.