Từ hôm Nhi nhắc chuyện em Quân với mẹ, mẹ đã không còn mở lời nói tiếng nào với Nhi nữa. Một tuần, rồi hai tuần, cứ vài ba ngày mẹ lại đi cả đêm, chẳng biết đi đâu. Mẹ ngày càng ốm dần, ăn cơm ít lại, nên trở bệnh liên miên. Bố thì khá hơn mẹ, nhưng mắt cũng thâm quầng vì mệt mỏi. Nhi không hiểu chuyện gì đang xảy ra với gia đình này nữa. Chuyện em Quân, Nhi tạm thời gác nó qua một bên và không nhắc đến nữa để tình hình sức khoẻ của mẹ khá hơn. Nhi vẫn lâu lâu nhớ về đứa bé nắm tay mình, nhưng Nhi nghĩ nếu muốn nhớ lại thì mình phải cần nhìn thấy cái gì đó có sự liên kết để gợi nhớ lại ngày hôm ấy. Nhi có lên mạng tìm hiểu về việc mất ký ức của mình, và họ cho rằng vì sự kiện đó đối với Nhi quá đau buồn, cho nên một đứa trẻ như Nhi đương đầu với nó bằng cách giấu đi những ký ức đó để có thể tồn tại mà không bị tổn thương.
Và thế Nhi đã chôn giấu nó trong gần mười bốn năm.
Từ lúc biết chuyện của Quân thì sau giờ học Tú và Nhi cũng ít có cơ hội ở bên nhau hơn. Nhi có giãi bày với Tú rằng Nhi muốn tình hình của mẹ khá lên nên tạm thời sẽ ít qua nhà Tú ăn tối hay ở lại. Tú tán thành quyết định của Nhi vì Tú cũng chẳng muốn Nhi phải khó xử. Làm con cái ai chẳng mong bố mẹ khoẻ mạnh.
Một hôm khi đi học về, Tú ôm Nhi thắm thiết trước khi ai
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khu-vuon-giua-hai-khung-cua-so-ngay-thang-ky-niem-cua-chung-ta/1602590/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.