Chủ nhật, cùng đi với Đường Yên, cô trở về nhà chính của nhà Hoàng Phủ.
Hoàng Phủ Duyện giống như ngày thường cười híp mắt lôi kéo tay Trữ Dư Tịch, vô cùng ân cần. Đường Yên không thể đón ý hùa theo, cả đêm sắc mặt đều lạnh lùng. Trữ Dư Tịch vẫn cứ hết tiếng ông nội này đến tiếng ông nội khác, ở bên cạnh, tầm mắt Thái tử chưa khi nào rời khỏi cô.
Cô càng như vậy, Hoàng Phủ Duyện càng cảm thấy có lỗi với cô. Trên mặt vẫn như thường, nhưng trong lòng thì liên tục than thở. Ông tránh khỏi Thái tử và Đường Yên, có mấy lời khó mà nói được ở trước mặt bọn họ.
“Tiểu Tịch à, có phải giận ông nội không?”
Trữ Dư Tịch cười, lắc đầu.
“Hai năm nay như thế nào, thiếu gia nhà họ Thi có đối xử tốt với con không?”
Tốt? Tốt được định nghĩa như thế nào?
Cô không biết.
“Thật không ngờ thiếu gia nhà họ Thị lại tuân thủ giao hẹn để con trở về, thật ra thì năm đó anh ta muốn cưới con, ông làm sao cam lòng gả con đi xa, nên không đồng ý với anh ta.” Ông vuốt hàm râu hoa râm nói.
“Tại sao ông nội không đồng ý, nhà họ Thi tặng cho chúng ta một nửa quyền buôn bán súng ống và ma túy trong vòng năm năm, nếu gả con, sính lễ của nhà họ Thi tuyệt đối càng làm ông hài lòng hơn cái giá khi để con làm người tình của anh ta trong hai năm.” Trữ Dư Tịch khoan thai khẽ nói một câu, tròng mắt Hoàng Phủ Duyện có tia sáng phức tạp thoáng qua.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khuat-phuc/278333/chuong-115.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.