Hunt về nhà trễ hơn dự định. Bữa ăn tối nguội lạnh đựng trong cái túi, nhưng Allen không ý kiến. Họ ăn ở nhà bếp, ăn chung trong yên lặng, và sự căng thẳng giữa hai bố con được tháo bỏ từng đợt một. Ở cánh cửa vào phòng anh con trai, Hunt xin lỗi. “Chỉ vì vụ án này,” ông nói.
“Được rồi.”
Hunt nhìn anh con trai cởi bỏ, đá văng đôi giầy bẩn thỉu. “Vụ án này cũng sắp chấm dứt nay mai.”
“Đại học sẽ khai giảng trong ba tháng tới.” Hắn lột áo thun và vứt nó theo sau đôi giầy. Ngực hắn đầy lông măng, nhú lên từ chỗ lõm ở đáy cổ. Anh con trai của ông đã trưởng thành, Hunt nhận ra như vậy, hắn trổ mã như một người đàn ông nhưng vẫn là anh con trai trong tâm khảm của ông. Hunt ngừng lại, biết rằng chẳng có lời nói nào thốt ra có thể làm cho tình hình khá hơn.
“Con trai...”
“Bà ấy không bao giờ gọi.”
“Ai?”
“Mẹ con,” hắn nói, và không có biểu hiện gì trên khuôn mặt anh con trai.
“Bố không biết phải nói gì.”
“Không cần phải nói bất cứ điều gì.”
Anh con trai đau khổ, bực tức.
“Allen, bố...”
“Đóng cửa lại đi.”
Hunt không thể cử động.
“Làm ơn,” Allen nói, và cái nhìn trên khuôn mặt của hắn là một cú đấm vào trong phủ tạng, như là búa bổ. Một tảng đá nằm đè lên trên trái tim của Hunt và nó mang sức nặng của hàng triệu sự hoài vọng sụp đổ, có một điều chắc chắn là lẽ ra nó không nên như thế này đối với con trai của ông.
“Làm ơn,” Allen
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khuc-cau-hon/1298072/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.