Hunt đứng ngay ở lò sưởi, mắt vẫn để ý Katherine Merrimon. Bà ta ngồi trên ghế sofa trong phòng khách nhà ông Steve, run cầm cập và mặt đỏ bừng. Cứ mỗi phút bà lại đứng dậy và dõi mắt nhìn ra ngoài cửa sổ. Yoakum đang trong nhà bếp. Cross cũng vậy. Steve bồn chồn ruột gan và ném cái nhìn sợ hãi về hướng Hunt. Ông ta cố gắng nói chuyện với bà Katherine, nhưng bà tát vào mặt ông ta. “Đây là do lỗi ở ông,” bà nói.
“Cái thằng trời đánh.”
Bà lại tát ông ta.
“Tôi đi ra ngoài đây,” Steve nói. “Tôi cần hút điếu thuốc lá.”
“Đừng có trở lại.” Bà không thèm nhìn ông.
“Katherine...”
Bà nhìn vào khoảng tối và Hunt bước tới trước. “Ra ngoài hút thuốc đi ông Steve. Cho chúng tôi ít phút.”
Ông ta mở cửa. “Được. Sao cũng được.”
Hunt chờ cho đến khi cánh cửa khép lại, sau đó cầm cánh tay bà Katherine và dắt bà vào sofa.
“Chúng tôi sẽ tìm thấy cậu ta.”
“Ông đâu biết điều ấy.”
“Tôi sẽ làm bất cứ điều gì có thể để mang con trai bà trở về nhà. Đó là lời hứa.” Cả hai đều nhận ra tính trống rỗng của lời hứa. Bà Katherine nhét tay vào trong đùi. “Không thứ gì có ý nghĩa hơn đối với tôi, ngay bây giờ. Bà có tin tôi không?”
“Tôi không biết.”
“Tôi hứa, Katherine. Tôi thề.”
Bà gật đầu, hai vai thõng xuống, hai bàn tay vẫn gấp gọn thành một gói nhỏ, hoàn hảo. “Ông có nghĩ ai đó bắt cóc nó không?”
Hunt vất vả lắm mới nghe được tiếng bà. “Không,” ông nói. “Tuyệt đối không.”
“Có thể ai đó quyết
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khuc-cau-hon/1298094/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.