Bệnh viện buộc bà Katherine phải rời phòng Johnny vào ban đêm. Một đằng, thật khổ sở với bà, đằng khác, đây lại là điều may. Ken Holloway gọi điện đến phòng bệnh bốn lần, không chịu gác máy cho đến khi bà đồng ý gặp mặt. Ông ta khăng khăng cần gặp và bà cứng cỏi, từ chối mỗi lần, giải thích rằng bây giờ, bà ta phải đặt ưu tiên của con lên trước tiên. Cuối cùng, bà buộc phải cúp máy điện thoại. Sau đó, bà giật mình sợ hãi mỗi khi cửa mở hoặc tiếng ồn vang lên quá lớn trong hành lang.
Và rồi sự thiếu vắng tràn vào tâm hồn bà. Bà cố gắng cứng cỏi, nhưng cảm giác đó cứ lan vào từng tế bào trong cơ thể.
Nhu cầu.
Bà tần ngần bên cạnh giường bệnh giây phút. Con trai bà đang ngủ, khuôn mặt nó, như thường lệ, cùng tạng như cô em gái. Cũng cái miệng đấy. Cũng những đường nét đấy. Bà hôn mái tóc cậu, sau đó gặp taxi ở cổng vào phía sau bệnh viện.
Trên chuyến xe về nhà, bà phải gồng mình chống trả. Xe đi qua các cửa hiệu quảng cáo bia rượu, hai quầy rượu khác nhau. Bà nghiến chặt hàm răng và bấu chặt móng tay vào lòng bàn tay. Khi đèn đường dưới phố mờ dần, bà cho phép mình được hít thở. Con đường tối mù, tiếng ù ù liên tục của bánh xe cao su lướt trên mặt đường. Không sao. Bà nhắc lại. Tôi không sao.
Chiếc taxi đổ dốc xuống ngọn đồi cuối cùng, bà trông thấy căn nhà cả nửa dặm đường từ phía xa. Ánh đèn hắt ra từ mọi cửa sổ, làm cho sân
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khuc-cau-hon/1298105/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.