Ở băng ghế phía sau xe tuần tra, mẹ Johnny đổ người gục xuống vai của cậu. Đầu bà lăn qua lăn lại khi chiếc xe cua quá nhanh, như bị hất tung khi bánh xe nhảy chồm trên con đường gập ghềnh. Họ bỏ lại sau lưng con sông cùng gã đàn ông thiệt mạng, và cả niềm tin của Johnny vào sự khôn ngoan của cảnh sát. Hunt khước từ không chấp nhận việc này liên quan gì đến Alyssa, và điều này khiến Johnny bực tức.
Có thể!
Cậu nói lớn tiếng, rồi nhắc lại khi cặp mắt Hunt dịu xuống.
Có thể là nó!
Nhưng Hunt rất bận rộn và có những tính toán riêng trong đầu. Ông không còn đủ kiên nhẫn trước sự khăng khăng nài nỉ của Johnny, rồi từ chối thảo luận chi tiết việc này và yêu cầu nhân viên đưa hai mẹ con họ về nhà.
Đừng bận tâm chuyện này, ông nói. Đây không phải là vấn đề của cậu.
Nhưng cảnh sát đã phán đoán sai. Johnny cảm nhận từ tận đáy lòng cậu. Nó là vấn đề của cậu.
Xe tuần tra đỗ trên đường dẫn vào nhà. Mưa rơi lộp độp trên mui xe và Johnny quan sát căn nhà, ngọn đèn chập chờn trong chiếc sân nhỏ bé, bùn sình. Những bóng người đi vào bên trong. Xe ông Ken đậu ngoài đường vào nhà; xe của chú Steve cũng vậy. Những viên thuốc đã khống chế mẹ Johnny. Hai mắt bà nhắm nghiền, hơi thở nhè nhẹ. Johnny ngần ngại, và ông cảnh sát xoay người trên ghế, khuôn mặt ông ta biến dạng sau lớp kính dày ngăn cách đầy những vân tay và nước dãi khô quánh. “Mẹ cháu không sao chứ?”
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khuc-cau-hon/1298127/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.