Levi Freemantle vác một thứ quý giá trên vai của gã. Đó là một cái thùng nặng, bọc hai lần trong lớp nhựa đen và dán kỹ lại bằng băng keo bạc. Rất ít người có thể vác nó đi xa như Levi, nhưng Levi không như những kẻ khác. Hắn phớt lờ sự đau đớn thể xác, lờ luôn cảm giác nó đang ở trên vai. Hắn cứ thế bước chân trên con đường mòn và chỉ mở mồm khi chuyện muốn nói dâng tràn lên trên đầu. Hắn lắng nghe lời huấn thị của Chúa trong đầu và đi dọc theo con sông như đã được mẹ dạy từ khi còn tấm bé. Con sông là con sông, chẳng bao giờ thay đổi, và có lẽ Levi đã đi bộ trên con đường mòn này cả trăm lần. Không phải hắn đếm giỏi như vậy, nhưng con số hàng trăm có nghĩa là nhiều lắm.
Hắn đi bộ rất nhiều lần.
Levi trông thấy một cậu bé da trắng trước khi nghe tiếng của nó. Cậu ta phóng nhanh thẳng vào hắn, lao xuống xé toạc con đường mòn như ma quỷ đuổi theo sát gáy và đói khát muốn ăn thịt nó. Đầu thằng bé rụt vào đôi bờ vai gầy gò, khuôn mặt đỏ tía, hai chân nhảy qua những tảng đá và ổ gà trong khi những cành cây đập mạnh vào mặt thằng bé. Thằng bé không nhìn lại phía đằng sau, chưa từng một lần, và cảnh tượng hệt như một con thú đang bị săn đuổi.
Levi muốn nhường đường để thằng bé vượt trước mình, nhưng không còn một chỗ nào để tránh. Chỉ có con sông và những cái cây, nhưng Levi cao tới gần hai mét và nặng hơn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khuc-cau-hon/1298130/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.