Sau trận khóc đã đời hôm Trung Thu, lúc tỉnh dậy Bạch Dực thấy ngại quá. Có điều cô không quen uống rượu, đầu đau muốn nứt toác, cô ôm đầu kêu oai oái, vừa hay cho qua được chuyện xấu hổ kia.
Từ sau chuyện của Đại Nữu, tuy rằng cô lại thuê mấy phụ nữ về làm, nhưng rốt cuộc không ai dám bước vào nhà trúc nữa. Cô say rượu rối tinh rối mù, cuối cùng lại để Ô Vũ chăm sóc cô với sắc mặt bình tĩnh.
Thấy thần sắc của chàng vẫn như thường, Bạch Dực lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm. Nhưng cô không biết tật xấu dễ để lộ cảm xúc trên mặt của mình đã khiến Ô Vũ cười thầm muốn lật trời từ lâu. Có điều người ta dù gì cũng là sát thủ cao cấp, khống chế biểu cảm còn dễ hơn ăn cơm, cô gái thiếu tinh tế như Bạch Dực tất nhiên không thể nhận ra rồi.
Đến khi cơn say váng vất của Bạch Dực tan hết, cô lại phấn khởi nhảy nhót. Cô dậy mặc đồ rồi chuẩn bị thức ăn, bưng trà nấu cơm, đối xử cực kỳ tốt với Ô Vũ.
Chàng cũng vui vẻ thoải mái, hào phóng nhận sự đối đãi này. Chàng chỉ giúp đỡ trong phòng bếp, sửa rào tre kiểm tra nóc nhà phòng trước phòng sau, rảnh rỗi thì chẻ củi ở sân sau, làm tất cả những chuyện một người chủ gia đình nên làm.
Ở chung hai năm, tuy rằng chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều, chàng vẫn hiểu rõ tính tình của Bạch Dực. Nhưng cô khóc lớn một trận rồi lại ân cần như thế, điều này làm chàng hơi chơi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khuc-hoan-hoa/333006/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.