"Ta nói này, về sau có thể đừng mãi sai sử ta hay không, thật đem ta làm trâu làm ngựa?" Đường Hiểu Chi vừa đem rương hành lý của Phong Lưu nhấc lên xe, vừa hướng Phong Lưu oán trách.
Phong Lưu ngồi lên ghế kế bên người lái lấy ra quà vặt vừa ăn vừa chờ Đường Hiểu Chi qua lái xe, Đường Hiểu Chi nhẫn nhục chịu khó lên xe: "Đại tiểu thư, tốt xấu gì đáp ta một câu a."
"Tiểu Đào Tử, bằng hữu ta nhiều như vậy, nhưng mà hết lần này tới lần khác để ngươi tới đón ta, ngươi chẳng lẽ còn không biết ta đây hướng ngươi ám chỉ cái gì sao?" Vì để chứng minh độ đáng tin trong lời nói, Phong Lưu dừng lại năm giây không ăn quà vặt, hướng Đường Hiểu Chi bên cạnh ném cái mị nhãn.
Đường Hiểu Chi khóe miệng co quắp: "Ha hả, ngài ám chỉ cái gì tiểu nhân thật không hiểu."
"Được rồi, đừng ăn nữa. Nịt chặt dây an toàn, chúng ta phải đi về." Đường Hiểu Chi nhẫn nhục chịu khó, sau khi xe chạy, bên trong xe chỉ truyền tới thanh âm người nào đó nhai khoai tây chiên "rôm rốp, rôm rốp".
Đến ngoài nhà Diệp Thời Tầm, Phong Lưu đã giải quyết xong tất cả quà vặt, như lẽ đương nhiên ra lệnh Đường Hiểu Chi: "Lấy đồ ra, ta có mang quà cho mọi người."
Không ngừng gõ cửa nhà Diệp Thời Tầm, nhưng mà đi ra mở cửa lại là Tiêu Luyến, Tiêu Luyến một tay nắm con chuột, một tay khác cầm dao gọt trái cây, trêи mặt bày ra nụ cười âm hiểm: "Phong! Lưu!"
Phong Lưu tức thì thất kinh, lui
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khung-dong-nu-trong-sinh-be-cong-anh-hau/2476176/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.