Editor: Linh Đang...
Diệp Kính mở đèn, đặt ba lô trên mặt đất, sau đó mới trả lời vấn đề của Diệp Kiều Lục. "Ừ, rất xa, phải ngồi xe."
Diệp Kiều Lục ngẩn người. Sau khi hiểu được, mặt chuyển từ trắng sang hồng.
Cô lo lắng cậu bốn năm, kết quả là hiểu lầm.
Nhưng mà, cậu còn sống, đây là một chuyện làm cô vui vẻ. Cho nên, cô không tính toán với cậu.
Tâm tình vừa chuyển, giọng nói của Diệp Kiều Lục không tự giác cao hơn, "Hiện giờ mẹ mình cũng là mẹ cậu, cậu biết không?"
Biểu cảm của cậu rất lạnh nhạt, "Có nghe qua."
"Có phải cậu mất hứng hay không?" Cô hỏi, "Mẹ cậu biến thành mẹ mình, nhưng ba mình lại không thành ba cậu."
Cậu lắc đầu.
Diệp Kiều Lục tiếp tục nói, "Hiện tại ba mình rất khá, sẽ đi chơi với mình." Tuy rằng lúc trước cảm thấy nhường ba cho Diệp Kính, Diệp Kính sẽ chịu thiệt, nhưng hoàn cảnh lúc này đã khác. Ba cô là ba ba tốt nhất.
Cậu nhìn về phía ngoài cửa sổ, "Mình có ba ba, không cần của cậu."
Diệp Kiều Lục gật gật đầu.
Diệp Kính đi thẳng về phía phòng mình trước kia.
Cô đi vào theo cậu, nói: "Mẹ đi mua đồ ăn, một lát nữa sẽ về."
"Ừ." Cậu dễ dàng tiếp nhận mẹ mình trở thành mẹ kế của người khác, nhưng chính tai nghe thấy cách xưng hô kia, vẫn không thấy quen.
Năm ấy lúc Diệp Kính rời đi, rất nhiều thứ không mang đi. Cậu đoán nếu những thứ này còn được giữ lại, hẳn là sẽ được đóng gói thành hộp. Không ngờ, trên mặt bàn của Diệp Kiều
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khuoc-luc/264491/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.