Thế nhưng cứ đối đầu như vậy cũng không phải là giải pháp. Tuy cảm giác trong lòng Phó Tranh giống như pháo sắp nổ tận trời, nhưng tiềm thức vẫn muốn giải quyết vấn đề, anh nghĩ ngợi, cảm thấy tiếp tục lằng nhằng với thằng bé này cũng vô nghĩa, trực tiếp cộc cằn:
“Cháu mấy tuổi rồi?”
“7 tuổi.”
“Được, vậy tôi chuẩn bị nước cho cháu, tự cháu đi tắm, đã 7 tuổi rồi, cháu cũng là một người đàn ông, nếu như không thể tự tắm thực sự quá mất mặt đàn ông. Cho cháu 15 phút, tắm sạch sẽ rồi ra ngoài! Bây giờ bắt đầu đếm ngược, nhanh!”
Phó Tranh mặc kệ thằng bé có khẩn trương hay không, chỉ nâng một ngón tay, bịt mũi, đẩy thằng bé vào nhà tắm: “Cháu tắm xong, tôi sẽ để cháu ở đây đợi bố, ngày mai dẫn cháu đi tìm bố...”
Cậu nhóc ban đầu còn chống cự, nhưng vừa nghe đến chữ “bố”, hai mắt sáng lên: “Thật sự có thể dẫn cháu đi tìm bố sao? Thật sự có thể ở đây đợi bố cháu?”
Phó Tranh gật đầu.
Bỗng tâm trạng cậu nhóc khá hơn nhiều: “Vậy chú nói lời phải giữ lời!” Nó duỗi một ngón út bẩn thỉu ra, “Ngoéo tay!”
Phó Tranh nhìn ngón út đen xì của thằng bé: “Cái này thì không cần...”
Thằng bé nài nỉ: “Không được! Nhất định phải ngoéo tay! Bố nói lần này phải đi công tác mấy ngày, nhanh chóng quay về, cuối cùng không ngoéo tay với cháu, đến bây giờ vẫn chưa về...” Thằng bé vừa nói vừa giống như nhớ bố, hốc mắt bắt đầu đỏ lên...
Phó Tranh vốn không có kinh nghiệm dỗ trẻ con,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khuyen-anh-nen-som-thich-em/1177769/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.