Trong đầu tôi nhẩm đi nhẩm lại, cơ quan, có cơ quan ở cái lưỡi khác thường của Mãng Xà đội Phụng. Phải làm gì với nó bây giờ? Trượt xuống đó kiểm tra sao?
Từ vị trí tôi đứng trượt xuống cái lưỡi thì chỉ ba bước chân. Nhưng cái lưỡi kia có được thiết kế chịu được sức nặng của tôi không, nếu không tôi sẽ rơi xuống đám đá "có vấn đề" ngay lập tức. Còn nếu như nó là cơ quan thì sẽ hoạt động kiểu gì khi bị kích hoạt? Không lẽ con Mãng Xà bằng đá này sẽ hồi sinh rồi nuốt chửng tôi sao? Nghĩ đến đây tôi không khỏi nuốt nước bọt đánh ực một tiếng. Cái bộ hàm rùng rợn này nhìn thấy ghê quá. Không biết còn cái bẫy khủng khiếp gì nữa?
Mặt tôi lúc này chắc chắn biểu cảm phản đối quyết liệt, nhưng nếu tôi không thử kiểm tra cái lưỡi Mãng Xà thì Thái tử sẽ ra sao? Cứ "hợp thể" như này cho đến chết chăng?
"Anh Nhi, cái thứ này liệu có ổn không? Lỡ có bẫy thì..." Tôi lưỡng lự.
"Cô từ trước tới giờ luôn tự nhảy trực tiếp vào bẫy mà, sao bây giờ lại nhát gan vậy?" Ngô Thông nói với sang. Hắn nói thế ám chỉ gì đây... hắn cứ giả câm đi thì có chết ai đâu.
"Tại từ khi trúng độc Mãng Xà Thạch lá gan của tôi bị teo lại rồi." Tôi ra vẻ phụng phịu.
Thực chất thì đúng là tôi đã biết sợ rồi. Có bất tử đi nữa nhưng cứ vài phen hú vía như vậy, tôi không sớm thì muộn cũng chết vì vỡ tim. Tôi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khuyet-an-duong-binh-nhi-quyen-1-bac-thanh-sup-do/197986/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.