Rõ ràng Tần Phương Dương cũng đã thủ hạ lưu tình. 
Chỉ có điều, Ngân đao trứ danh được đúc từ nguyên liệu chính là Tinh Không Bí Ngân trong tay của hắn, chỉ còn lại một cái cán đao. 
Keng! 
Ánh kiếm trên bầu trời tiêu tan, trường kiếm lại rơi vào vỏ. 
Cơ thể Tần Phương Dương nhẹ nhàng hạ xuống, hạ thẳng đến trước mặt Thành Ngân Đao, hờ hững nói 
“Thắng thua đã rõ, lẽ phải cũng tỏ, còn bất cứ tranh luận gì nữa không?" 
Thành Ngân Đao nghiến răng nói: "Không có tranh luận! Ta chỉ muốn hỏi một câu, kiếm trong tay ngươi là kiếm gì” 
Tần Phương Dương nhấc kiếm trong tay lên, rút ra khỏi vỏ một nửa, hờ hững nói: “Kiểm này tên là Linh Miêu, chính là quà thưởng năm đó của đại soái. Nếu không phải Ngân đao của người là thần khí hiếm có, những binh khí bình thường không thể tranh phong thì ra cũng không cần sử dụng đến thanh kiếm này, dùng thanh kiếm này đấu với nhân tộc của đại lục Tinh Hồn, ta cảm thấy rất hổ thẹn với đại soái!” 
“Hóa ra là vậy” 
Thành Ngân Đao đang tràn đãy căm hận, trong nháy mắt đều hóa thành hâm mộ từ tận đáy lòng. 
Đây là kiếm do Đông Phương đại soái tặng, chẳng trách sắc bén đến mức đấy, không thể đấu nổi. 
Tần Phương Dương này, thật may mắn! 
Cô Lạc Nhạn cúi thấp đầu, dời ánh mắt đang nhìn chăm chú lên người Thành Ngân Đao đi nơi khác. 
Truyền âm nói: "Chú ý một chút hai người Cao và Vương kia. Sau khi trở về điều tra về Thành Ngân Đao” 
Hai thần ảnh bên cạnh 
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khuynh-dao-thien-ha/1844565/chuong-487.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.