“Ngươi chạy cái gì mà chạy, ngươi ra chiêu đối chiến đi chứ!"
Tây Môn Đại Khánh tức giận nói: “Mẹ kiếp, ngươi đến thi chạy à?"
Ngay giây phút hẳn lên tiếng, Lý Trường Minh đột nhiên dừng bước, chợt vung tay.
Xoạt!
Lại là một đợt sương trắng ập đến!
"Trong lúc làn sóng sương trắng này ập đến, hắn đồng thời lao người tới, đánh mấy chiêu với Tây Môn 'Đại Khánh, sau đó phụt một tiếng, máu phun ra, thế rồi hẳn lại quay đầu chạy.
Chỉ tiếc hẳn chạy chậm, một tiếng rắc vang lên, một cánh tay của hẳn đã bị Tây Môn Đại Khánh đánh gấy.
Tây Môn Đại Khánh lại điên cuồng đuổi theo, nhưng trong lòng chợt dâng lên cảm giác buồn ngủ, không nhịn được vừa chạy vừa ngáp dài.
Hắn không khỏi cảm thấy kỳ quái, cho dù là tối hôm qua ngủ không ngon, buổi sáng cũng không nên
bưồn ngủ đến vậy chứ, hiện tại lại còn đang ở trong không khí chiến đấu kịch liệt, khí huyết đần dâng trào!
Hắn đang suy nghĩ thì chợt thấy làn sương trắng lại xuất hiện lần nữa.
Lúc này Tây Môn Đại Khánh đã xác định sương trắng này không có độc, khả năng lớn đó chỉ là thủ thuật che mắt.
Hắn lập tức không còn do dự mà lao thẳng vào đám sương trắng, vung chân, đá Lý Trường Minh đã chạy như điên ngã lăn ra đất.
Sau đó hẳn cảm thầy đầu óc như sương mù.
Càng ngày càng mệt mỏi, mí mắt cứ dịp lại
Đúng là đầu óc càng ngày càng mơ hồ, càng trở nên đần độn.
Thật buồn ngủ!
Còn Lý Trường Minh trước mặt, không biết hai mắt hắn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khuynh-dao-thien-ha/1844828/chuong-636.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.