Cũng chỉ có thời gian một năm, chắc chắn không có khả năng sinh ra nhiều tinh thú Đan Nguyên cảnh như vậy!
Phía trước phía sau, rất nhiều đệ tử, chỉ nhìn thấy bóng trắng chợt lóe lên, tinh thú Đan Nguyên Cảnh vừa rồi còn ở trước mắt đã ngay lập tức biến mất, không để lại dấu vết, thoáng qua như không tồn tại.
Trong đó xui xẻo nhất là Tây Môn Đại Khánh đã lâu không gặp.
Từ sau khi Tả Tiểu Đa vô tình phát hiện ra hắn, Tây Môn Đại Khánh đã từng dẫn đội đại chiến cùng Tả Tiểu Đa, đến một con tinh thú cũng không còn!
Nơi đi qua, là một con đường bằng phẳng, sạch sẽ, toàn bộ không có chướng ngại vật nào!
Tây Môn Đại Khánh vô cùng buồn bực. Chuyện gì đây?
Đi thí luyện, làm sao lại có thể dễ chịu hơn những ngày du sơn ngoạn thủy
Thực sự là cái gì cũng không gặp được!
Nhưng mẹ nó ta không phải đến đây để thưởng thức phong cảnh.
Thu hoạch lớn nhất của Tây Môn Đại Khánh, chính là thấy được một túm lông bị đập nát trong bụi cỏ, chứng minh, ở trong này thật sự từng có tinh thú, hơn nữa còn không ít...
Nhưng mà hiện tại... tinh thú đâu rồi?
Đã đi đâu rồi?
Tây Môn Đại Khánh khóc không ra nước mắt, cũng chỉ biết một lòng một dạ sầu lo làm sao để sống qua tháng sau!
Ta đây đắc tội ai?
Vận mệnh này, quả thực chịu bó tay!
Trong lòng Tả Tiểu Đa cũng không vì thu hoạch được nhiều mà thỏa mãn. Bởi vì... Chiếc nhẫn Tả Tiểu Niệm cho hắn đã sắp đầy rồi.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khuynh-dao-thien-ha/1845102/chuong-806.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.