“Đạo diễn bớt giận, A Vũ sau cơn bạo bệnh mới vừa khỏi, chẳng qua có chút thất thần, y rất nhanh sẽ nhập vai.” Vương Chi ở bên cạnh sốt ruột không kém, cô hiểu rõ Thương Vũ không phải người sợ độ cao, không lý giải được vì sao người chuyên nghiệp như y mà lại thẫn thờ trong lúc diễn.
Thương Vũ hít sâu, nén xuống nỗi sợ hãi trong lòng, mặt mày tái nhợt, đôi chân run rẩy bước đến vị trí.
“Cảnh quay nam chính chạy trốn kẻ thù, nhảy xuống vực thẳm vạn trượng lần thứ hai. ACTION!”
Tiếng phó nháy vừa hô lên, trái tim bé bỏng đập loạn trong người Thương Vũ “binh binh” vài tiếng, y lấy hết can đảm, từ chỗ đang đứng, nhảy thẳng xuống bên dưới.
“Bịch” một cái rơi trên đệm dày đã được chuẩn bị kỹ càng, không có sự đau đớn tột cùng như trong bóng ma ký ức, nhưng cảm giác gió mạnh xuyên qua gia thịt, sự rơi tự do cùng gia tốc kinh người, đủ khiến Thương Vũ hoảng loạn mê man.
Đạo diễn sau khi xem xong, nổi giận đùng đùng la lối lớn tiếng: “Cậu đang diễn vai anh hùng đội trời đạp đất, chứ không phải tên chuột nhắt sợ sệt nhát gan, nhìn bản mặt hiện tại của mình xem, điểm nào giống anh hùng, điểm nào giống vai chính. Thật sự vô dụng!”
Thương Vũ tay chân vẫn chưa hết run rẩy, mặt mũi trắng không còn tí máu, đôi môi lắp bắp không thành lời trọn vẹn, Vương Chi lần đầu thấy phản ứng của y như vậy, dự định xin đạo diễn cho người nghỉ ngơi, lại nghe được lời kế tiếp của lão: “Một
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khuynh-duong/10336/quyen-1-chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.