Thương Vũ nâng ánh mắt không chứa đựng quá nhiều xúc cảm trầm tư, hướng về người phụ nữ quý phái, sang trọng, còn mang nhiều đường nét giống mình, hay nói đúng hơn là y giống bà ta.
Quý bà trong bộ thường phục cao quý, xa hoa, toát lên vẻ giàu có, thế gia gia tộc, mỗi cử chỉ, điệu bộ đều vô cùng lễ nghi danh giá, cùng với gương mặt xinh đẹp dù đã ngoài trung niên nhưng vẫn mang đậm đường nét hoa khôi.
“Thế nào, anh làm trăm thứ chỉ để đổi lấy khoảnh khắc này, sao không lên tiếng nói gì với bà mẹ quý phu nhân của mình?” Lương Gia Trạch là người đầu tiên phá vỡ cục diện tĩnh lặng trong căn phòng được bày trí khang trang.
Thương Vũ giờ khắc này đột nhiên muốn bật cười, bao nhiêu lời chưa nói, từng câu hoa ngôn xảo ngữ y dự tính trong đầu, rồi đến lúc nhìn thấy bà ta, đều trở nên vô nghĩa: “Bà…hạnh phúc chứ?”.
Không đợi Lương phu nhân đáp lại, Lương Gia Trạch đập bàn bật cười ha ha: “Anh bị đần sao? Còn hỏi câu ngu ngốc như vậy? Tất nhiên là hạnh phúc hơn sống với tên nghiệt chủng bần hèn, không bữa cơm no như anh rồi!”
Ngôn ngữ phương thức mà không ít người có tâm cố ý biến thành loại vũ khí sát thương vô hình, từng lời Lương Gia Trạch nói ra, Thương Vũ không phải không nghĩ đến. Y chính là muốn xác nhận điều đó mà thôi.
Lương phu nhân vẻ mặt ôn hòa, không thể hiện nhiều cảm xúc dành cho đứa con trai bà bỏ mặc đã lâu: “Tôi vẫn khỏe, cảm ơn cậu.”
“Hạ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khuynh-duong/10342/quyen-1-chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.